Chương 9.2: Hươu con (2)

Thẩm Tùy Phong không phải đội viên của anh ta, cũng không phải thuộc hạ trong gia tộc của anh ta, mà là người thừa kế tương lai của nhà họ Thẩm, thân phận giống như anh ta, thậm chí còn tôn quý hơn bởi vì là con trai độc nhất của nhà họ Thẩm.

Anh ta có thể hống hách với bất kỳ kẻ nào, nhưng không thể làm càn trước mặt Thẩm Tùy Phong, nếu như không phải lần này quá mức sốt ruột, anh ta cũng sẽ không cáu kỉnh với Thẩm Tùy Phong.

Nhưng cậu hai Thời trời sinh mũi hếch lên trời, cho dù anh ta biết mình sai rồi thì cũng sẽ không xin lỗi, chỉ ngậm miệng lại, ngập ngừng tránh ra, ánh mắt né tránh.

Ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Tùy Phong quét qua người cậu hai Thời, cuối cùng rơi xuống đội viên mình, anh ta không nhìn cậu hai Thời nữa, chỉ xác định không đội viên nào bị thương, sau đó lạnh giọng nói ra: “Tôi phải chịu trách nhiệm với đội viên của tôi, tôi không thể để bọn họ hi sinh vô ích, ân oán giữa anh và Thời Cẩn không liên quan đến đội ngũ của tôi, cậu hai Thời, tôi bảo vệ an toàn của các anh, chứ không phải mặc cho các anh muốn làm gì thì làm.”

Các đội viên nghe thấy lời này của Thẩm Tùy Phong, sắc mặt không vui vừa rồi dần ấm trở lại.

Bọn họ đi theo Thẩm Tùy Phong, thừa nhận Thẩm Tùy Phong là bởi vì Thẩm Tùy Phong ưu tú, thu nhận hai người ngoài này là quyết định của Thẩm Tùy Phong, nhưng điều này không có nghĩa là người khác có thể tùy ý chèn ép bọn họ bắt nạt bọn họ.

Nếu như Thẩm Tùy Phong không xử lý tốt tình cảm riêng tư và lợi ích đội ngũ, vậy anh ta không xứng làm một đội trưởng.

Cậu hai Thời bị mất mặt trước mặt mọi người, trong lòng càng không thoải mái, nhưng lại không thể phản bác, cho nên vô thức tìm kiếm Thời Dược.

Trước kia vào những lúc như thế này, Thời Dược đều sẽ nhanh chóng chạy ra hòa giải, bảo vệ tôn nghiêm cho người làm anh như anh ta, sau đó kéo việc này đi, nhưng hôm nay Thời Dược không lên tiếng, mà ngẩn người đứng yên tại chỗ, cơ thể còn đang hướng về phía Thời Cẩn rời đi, hơi cụp đầu xuống, lộ ra cần cổ gầy yếu.

Cậu hai Thời vừa nhìn thấy dáng vẻ mất mát của Thời Dược, chút không thoải mái trong lòng lập tức bị vứt sang một bên, anh ta nhanh chóng bước qua, vỗ vai Thời Dược nói: “Dược Dược đừng lo, anh trai nhất định sẽ nghĩ cách đoạt lại đồ về cho em.”

Thời Dược giật mình, lấy lại tinh thần nở nụ cười ngoan ngoãn với cậu hai Thời: “Không sao đâu anh hai, nếu anh ba thích thứ kia thì cho anh ba đi, em không để ý, chỉ là em cảm thấy đó là manh mối, muốn lấy thêm điểm cho đội ngũ chúng ta.”

Ngay khi cậu hai Thời nói chuyện với Thời Dược, Thẩm Tùy Phong đã hạ lệnh rút lui.

Tia nắng mặt trời cuối cùng đã biến mất, bóng tối ăn mòn khắp nơi, đám người cảm nhiễm trong hốc tối ào ào chui ra, tìm kiếm thức ăn, tìm kiếm máu tươi trong khắp thành phố này, cái miệng mở lớn, hàm răng đói khát, sớm đã khó mà nhịn được, rất muốn gặm lên cái cổ non nớt của con mồi.

“Hai người sao rồi?” Trong hành lang tòa nhà, Thời Cẩn khóa chặt cửa lớn, xác định không có người cảm nhiễm đi theo bọn họ, đội viên của Thẩm Tùy Phong cũng đã rút lui, lúc này cậu mới lau mồ hôi trên trán, quay đầu nhìn về phía cầu thang thoát hiểm.

Trên bậc thang, Trần Sơn ngồi đó thở hổn hển, Phong Cữu cất lại quang đao của mình.

Vừa rồi hươu con vẫn luôn đi theo Phong Cữu, Thời Cẩn xác định Phong Cữu không có việc gì, cậu lại đưa hươu con vào trong lòng Trần Sơn, chữa trị cho Trần Sơn.

Trần Sơn cũng chỉ có chút vết thương ngoài da, trước kia cậu ta ở cùng một đội với cậu hai Thời, rất quen thuộc lối đánh của đối phương, ai cũng không thể thật sự làm ai bị thương, chỉ là trút giận mà thôi.

Cậu ta chống một chân, để hươu con giẫm lên chữa chân chữa trị cho cậu ta, lại móc một miếng thịt bò khô trong túi quần ra, sau đó hỏi Thời Cẩn: “Vừa rồi các cậu đoạt được thứ gì thế? Tôi cũng không nhìn thấy.”

Thời Cẩn nhìn về phía Phong Cữu, đây là đồ của Phong Cữu, không biết coi là của đội ngũ hay là của cá nhân, cậu đang đợi Phong Cữu trả lời.

Phong Cữu thu quang đao lại, nghiêng người ẩn mình vào trong bóng tối.

Đây là một tinh cầu cấp thấp lạc hậu, nền văn minh sớm đã bị phá hủy, chỉ còn lại những vật chết làm bằng bê tông cốt thép, không có nhân lực duy trì, tòa nhà sớm đã không còn cung cấp điện, trong hành lang thoát hiểm tràn đầy tro bụi và hơi thở tĩnh mịch, chỉ có ánh sáng nhàn nhạt từ hươu con tỏa ra cùng với tiếng thở dốc vang vọng của Trần Sơn.

Phong Cữu ẩn trong góc tối, dựa người vào vách tường, hồi lâu không trả lời.

Thời Cẩn đã hiểu ý của anh.

Cậu mở túi văn kiện ra, đập vào tầm mắt là một bản phân tích số liệu, may là quang não trong tay bọn họ có thể tự động chuyển đổi ngôn ngữ, sau khi nghiên cứu, Thời Cẩn lộ vẻ kỳ quái ngẩng đầu lên, hồi lâu sau mới khẽ nói ra một câu: “Hình như tài liệu này là manh mối.”