Chương 3

Trong căn phòng thuê nhỏ hẹp, Thẩm Tinh Tinh thu dọn những thứ ít ỏi thuộc về mình, rồi đặt vé tàu cao tốc về quê trong ngày.

Cậu vừa đánh cho Từ Khâu một trận nhừ tử, những vết thương trên người ông ta chắc ít nhất phải nửa tháng mới khỏi, đặc biệt là mặt, nơi bị đánh trúng nhiều nhất. Ông ta giờ không lo nổi bản thân, tạo điều kiện hoàn hảo cho cậu rời đi.

Đã bao năm trôi qua, cậu chưa từng quay về thăm cha mẹ (không phải cha mẹ nhà họ Từ) và ông ngoại. Bây giờ, sau khi đã chết một lần, cậu chỉ cảm thấy nơi nào có cha mẹ và ông ngoại mới thực sự đem lại cho cậu cảm giác an toàn.

Sau khi bàn bạc với chủ nhà, cậu trả phòng, rồi vội vã ra ga tàu cao tốc.

Lên tàu, lần đầu tiên sau một thời gian dài, cậu thấy buồn ngủ và thϊếp đi. Nhưng giấc ngủ này không hề ngon lành, những hình ảnh kỳ lạ cứ đeo bám cậu, luôn có thứ gì đó đuổi theo, khiến cậu không thể chìm vào giấc ngủ sâu. Nửa tỉnh nửa mơ, đầu óc cậu chỉ càng thêm u mê, mơ màng.

Cuối cùng, tàu cũng đến nơi vào lúc đêm muộn. Bên ngoài ga vắng tanh, chẳng mấy ai qua lại, việc bắt xe cũng khó khăn. Cậu phải bỏ ra hai trăm tệ để đi chung xe với vài người rời khỏi nhà ga.

Thẩm Tinh Tinh lại chìm vào giấc mơ, lần này, những người không rõ mặt mũi dường như đang từng chút một quan sát cậu.

Những người ấy rất cao, chừng ba mét, ẩn mình trong bóng tối. Cậu chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy các đường nét mờ nhạt trên khuôn mặt họ. Những tiếng thì thầm xì xào vang lên từ xa, dần dần tiến lại gần, chui vào tai cậu, trở nên lớn dần, cho đến khi nhức nhối đến mức xuyên thủng màng nhĩ.

“Két—!”

Đột nhiên, tiếng phanh chói tai vang lên, chiếc xe phanh gấp.

Mọi người trong xe không kịp đề phòng, đều bị hất về phía trước. Thẩm Tinh Tinh đang mơ màng ngủ gục cũng bất ngờ va đầu mạnh vào cửa sổ, đau đến mức hoa mắt.

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

“Ôi, lưng tôi!”

“Thằng này lái xe dở như thế mà dám lấy của lão già này tận hai trăm tệ à?”

Mọi người bắt đầu la mắng tài xế.

Thẩm Tinh Tinh xoa đầu, chỗ bị đau cứ nhức nhối, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Xung quanh đen kịt, nhớ lại giấc mơ vừa rồi, cậu bỗng cảm thấy có chút bất an.

“Có gì đâu! Tự nhiên có thứ đen thui từ đâu lao ra trước xe, suýt nữa dọa tôi chết khϊếp.”

Tài xế bình tĩnh lại, tắt DJ ầm ĩ trên xe, mở cửa bước xuống kiểm tra.

Anh ta bật đèn pin trên điện thoại, cẩn thận kiểm tra trước sau xe, phát hiện không đυ.ng trúng thứ gì, rồi quay lại xe.

Khi tài xế vừa định nổ máy rời đi, một con mèo đen bỗng nhảy lên trước kính chắn gió, gào thét đầy ám ảnh.

Lần này không chỉ tài xế mà tất cả hành khách trong xe đều bị dọa khϊếp.

“Trời đất, mèo đen ở đâu ra thế này, nhìn kinh thật!”

“Đúng đó, nhìn thấy sợ thật.”

Lúc này, một ông lão ngồi ở hàng ghế thứ hai bỗng quát lên: “Đừng nói bậy! Đêm hôm gặp thứ này là điềm xui đấy!”

Những người trẻ tuổi lớn lên trong thời hiện đại chẳng tin mấy thứ mê tín, ngay lập tức cười nhạo: “Ông già đừng có nói mấy cái đó hù tụi con, con chẳng tin đâu.”

Trừ hai người già không nói gì, mấy thanh niên còn lại đều đồng ý và gật đầu cười phụ họa.

Có lẽ ông lão hơi cứng nhắc, lập tức tranh cãi với mấy người trẻ.

“Bọn trẻ thời nay đúng là chẳng sợ những thứ âm hồn, mèo đen chắn đường là điềm xấu. Nghe nói mắt nó có thể nhìn thấy những thứ mà người thường không thấy, có khi trên xe này có thứ gì dơ bẩn nên nó mới không cho đi.”

“Ông lão, ông nói càng ngày càng khó tin rồi. Trên đời làm gì có ma quỷ đâu chứ.”

Trong lúc hành khách tranh luận, ánh mắt của Thẩm Tinh Tinh bị thu hút bởi con mèo đen trước kính xe.

Vì tầm nhìn bị cản trở bởi màn đêm, dưới ánh sáng yếu ớt của đèn đường, cậu không thể nhìn rõ con mèo. Tuy nhiên, đôi mắt vàng rực, như hai đường dọc sắc bén, sáng ngời và nổi bật một cách lạ thường.

Không biết có phải do ảo giác hay không, nhưng Thẩm Tinh Tinh có cảm giác như con mèo ấy đang nhìn chằm chằm vào mình, hoặc... vào thứ gì đó phía sau lưng cậu.

Chờ đã...

Phía sau cậu?

Phía sau lưng cậu có gì?

Cơ thể Thẩm Tinh Tinh đột nhiên cứng đờ. Cậu ngồi ở hàng ghế cuối cùng, sau lưng làm gì còn ai?

Đột nhiên, một cơn gió lạnh từ phía sau lướt qua tai, như thể làm đông cứng dòng máu trong cơ thể cậu. Lờ mờ, cậu nghe thấy tiếng thì thầm xì xào văng vẳng bên tai.

Cả cơ thể Thẩm Tinh Tinh như bị đóng băng, mồ hôi lạnh đổ từng giọt lớn, rõ ràng có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.

Cậu siết chặt tay thành nắm đấm, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh. Ghế sau lưng dần trở nên ẩm ướt, cậu còn ngửi thấy một mùi tanh nồng của kim loại.