Chương 23: Mưa to xối xả

Hạ Án rời đi rất sớm, Hoắc Giao còn có việc cần giải quyết, cậu đợi ở công ty sẽ chỉ làm ảnh hưởng tới tốc độ kiếm tiền của anh ấy, tốt nhất là nhanh nhanh cuốn xéo đi thôi.

Nhưng điều khiến Hạ Án không nghĩ tới là cậu vừa về nhà một lát thì trời bắt đầu mưa to.

Đây chính là nét đặc trưng của mùa hè, mới giây trước vẫn còn trời quang mây tạnh thì lát sau mây đen đã ùn ùn kéo tới, sấm nổ vang trời, sau đó là “lộp bộp lộp bộp” mưa bắt đầu trút xuống.

Nghe tiếng mưa “lộp bộp lộp bộp” đập vào cửa kính, Hạ Án nhìn qua sắc trời bên ngoài.

Hơn 7h tối vào mùa hè trời vẫn còn sáng, nhưng vì trận mưa này mà sắc trời xám xịt lại, tivi trong phòng khách còn đang phát tin tức, cảnh báo khu vực nào có sấm sét ở cấp độ cao, rồi có bao nhiêu địa phương bị lũ lụt.

Hạ Án ngồi trên sô pha, cậu kéo lấy một cái gối ôm ôm vào lòng nghe tiếng sấm vang lên bên ngoài. Nhìn hình vịt vàng in trên gối cậu thấy trong lòng dễ chịu hơn một chút.

Thím Vương xoa xoa cánh tay, sắc mặt có chút lo lắng: "Mưa to thế này, hai vị thiếu gia vẫn chưa về, không có chuyện gì chứ."

Hoắc Giao chắc chắn không có việc gì, anh vẫn đang ở công ty, có lẽ định qua đêm ở đó luôn, nhưng còn Hạ Hạc Hành...

Suy nghĩ trong chốc lát, Hạ Án quay lại cười cười với thím Vương: "Cháu gửi tin nhắn cho anh cháu hỏi một chút."

Thím Vương gật đầu: "Được."

Trong tình huống mưa to sấm chớp như này Hạ Án không dám gọi điện cho Hạ Hạc Hành, chỉ gửi tin nhắn qua.

[Gấu Koala không ăn lá bạch đàn: Anh, trời mưa to thế này có cần em trai yêu quý của anh đến đón không? (Cú mèo nghiêng đầu.jpg)]

Tin nhắn đã gửi đi được nửa tiếng rồi nhưng Hạ Hạc Hành vẫn chưa trả lời.

Lúc đầu Hạ Án còn chơi trò chơi, đợi hồi lâu vẫn không nhận được tin nhắn trả lời của anh trai thì cậu cũng bắt đầu lo lắng.

Anh trai chưa bao giờ trả lời tin nhắn của cậu chậm như thế này.

Hạ Án vô thức cắn móng tay ngón cái, nghĩ nghĩ, nhớ ra cậu biết rất ít bạn bè của anh trai, trong điện thoại cũng chỉ lưu số của một người.

Hạ Án không do dự, trực tiếp gửi tin nhắn cho người bạn họ Vu kia.

[Gấu Koala không ăn lá bạch đàn: Vu Thường Khởi, anh trai tôi có ở chỗ anh không?]

Vu Thường Khỏi trả lời tin nhắn rất nhanh.

[Kim Thương không ngã: Dù sao anh cũng lớn hơn em, em phải gọi là anh chứ, em trai thật không lễ phép.]

[Gấu Koala không ăn lá bạch đàn: Vậy thì anh Vu, anh em có ở chỗ anh không?]

[Kim Thương không ngã: Không có, cậu ta chưa về sao?]

[Gấu Koala không ăn lá bạch đàn: Anh em vẫn chưa về.]

[Kim Thương không ngã: Chắc là trên đường về có việc gì đó làm chậm trễ thôi, yên tâm đi, anh trai em lớn như vậy rồi, em còn sợ cậu ta bị bắt cóc mất hay sao.]

Hạ Án không gửi tin nhắn cho Vu Thường Khởi nữa, cậu ngồi đó trầm ngâm nhăn mày suy đoán.

Cậu không lo lắng chuyện anh cậu bị lừa bắt cóc, nhưng trời mưa to như vậy, nếu anh ấy không lái xe ra ngoài mà trời lại đổ mưa thì anh ấy phải làm sao?

Nhỡ có chuyện gì xảy ra trên đường thì phải làm sao?

Hạ Án còn đang muốn hỏi Vu Thường Khởi xem hôm nay họ đã đi đâu, thì cậu nhận được hai tin nhắn.

Một tin là của Hạ Hạc Hành.

[Hạ Hạc Hành: Không có việc gì, anh về nhà muộn chút, em ngủ sớm đi.]

Tin còn lại thì được gửi đến từ một số điện thoại lạ.

[Hạ Hạc Hành ở chỗ đường đèo khu Nguyên Thành...Dư Thận Hành.]

Hạ Án nhìn tên ghi chú "Dư Thận Hành" trước, sau đó cậu mới để ý tới nội dung, sau khi đọc xong lông mày cậu nhíu lại, đường đèo khu Nguyên Thành nghe rất quen.

Hạ Án không để ý đến sấm sét bên ngoài, trực tiếp gọi đến dãy số lạ này.

"Alo?" Hạ Án nói thẳng luôn: "Cậu nói anh tôi ở chỗ đường đèo là có ý gì?"

Dư Thận Hành biết chắc Hạ Án sẽ gọi điện thoại tới, giọng cười cười nói: "Hạ Hạc Hành bị mấy kẻ ăn chơi trong giới chặn lại, bọn họ muốn Hạ Hạc Hành đến đoạn đường đèo đua xe với bọn họ, xem xem ai thắng ai thua."

Hạ Án lập tức nhớ ra, đoạn đường đèo là nơi mấy công tử nhà giàu kia chơi đua xe, chỗ đó nhiều khúc cua, độ dốc cao, mà bọn họ lại thích nhất là chơi mấy trò kí©h thí©ɧ nguy hiểm đến tính mạng như vậy.

Hạ Án: "...Bọn họ bị điên à?!"

Mưa to như vậy, muốn đua xe hay là muốn chết?

Bọn họ không muốn sống thì thôi đi, sao còn kéo theo anh cậu chứ!

Âm điệu Dư Thận Hành có chút ngả ngớn: "Cậu biết đấy, trước đây Hạ Hạc Hành chính là người đứng đầu trong nhóm thế hệ trẻ, điều đó đã khiến rất nhiều người ghen ghét, giờ sa cơ một cái, sẽ dẫn đến chuyện có nhiều kẻ vì thỏa mãn thú vui ác ý của mình mà muốn nhúng chàm người kiêu ngạo như anh ấy.”

Hạ Án không còn gì để nói: "Đầu óc bọn họ đều có vấn đề!"

Dư Thận Hành vâng dạ trả lời: "Đúng vậy, bọn họ có vấn đề."

Hạ Án hít sâu một hơi: "Có những ai cá cược với anh tôi?"

Dư Thận Hành nghĩ một chút: "Cậu cả nhà họ Trần, cậu hai nhà họ Lưu, một người nhà họ Uông, còn có vài người nữa."

Hạ Án gần như nhỡ một nhịp thở, cậu biết những người này, chơi bời không có giới hạn tới mức chạm hẳn vào lằn ranh của pháp luật, tiếng xấu đồn xa, trước kia còn gây ra không ít chuyện ồn ào.

"Sao cậu biết?" Hạ Án hỏi.

Dư Thận Hành gần như cười ra tiếng: "Còn không phải là do tôi được mời với tư cách kẻ ăn chơi trác táng hay sao?"

Hạ Án: "Cậu không lừa tôi chứ?"

Dư Thận Hành: "Không có lừa cậu, tôi cho cậu xem lịch sử trò chuyện."

Hạ Án lấy điện thoại ra xem ảnh chụp màn hình Dư Thận Hành gửi qua.

Vừa mở ra xem sắc mặt Hạ Án liền đen sì.

[Mặt trời ngả về tây: Mấy người kia chặn Hạ Hạc Hành lại rồi, chỉ với mức độ oán giận Hạ Hạc Hành của bọn họ thôi thì tối nay tuyệt đối không đơn giản.@Dư Thận Hành: Cậu đến không? Cho cậu xem trò vui, coi như chào mừng cậu về nước.]

Hạ Án cắn răng: "Bọn họ ở đoạn đường đèo nào?"

Dư Thận Hành: "Cậu muốn đi à?"

Hạ Án hít sâu một hơi: "Ừ."

Ý cười trong giọng nói của Dư Thận Hành càng nhiều hơn: "Tôi cũng đang định đi, cần tôi tới đón cậu không?"

Hạ Án im lặng một lát, ân oán cá nhân không quan trọng bằng an nguy của anh cậu, nhẫn nhịn nói: "Được."

Dư Thận Hành cười một tiếng: "Tới ngay."

Dư Thận Hành không tắt cuộc gọi ngay, anh ta cười cười hỏi ngược lại Hạ Án một câu: "Coi như tôi giúp cậu một lần rồi đấy?"

Hạ Án không muốn vòng vo với Dư Thận Hành: "Có chuyện gì nói đi."

Dư Thận Hành nghĩ nghĩ, ý cười giảm đi một chút: "Tôi chỉ có một nguyện vọng nho nhỏ."

"Nói."

"Thêm wechat của tôi với kéo tôi ra khỏi danh sách đen."

Hạ Án tạm ngừng một chút: "Được, thành giao."

Động tác của Dư Thận Hành rất nhanh, sau khi Hạ Án gửi địa chỉ nhà qua thì chưa tới mười phút anh ta đã đến trước cửa nhà họ Hạ rồi, làm cho Hạ Án nghiêm trọng hoài nghi có phải thằng cha này vẫn luôn ở ngay cạnh nhà họ Hạ hay không, chỉ chờ cậu đồng ý là đến liền.

Mưa vẫn không ngớt, cũng không biết mưa đến khi nào, Hạ Án che ô chờ Dư Thận Hành lái xe chạy vào trong sân, sau khi chiếc xe thể thao màu đỏ của Dư Thận Hành dừng lại trong sân thì cậu nhanh chóng mở cửa xe ra ngồi vào.

Hạ Án vội vàng đi tìm Hạ Hạc Hành nhưng vẫn không quên gửi một tin nhắn vào trong nhóm đám con cháu nhà giàu kia.

[Gấu Koala không ăn lá bạch đàn: "Anh tôi mà bị mất sợi tóc nào thì chờ sự trả thù của nhà họ Hạ đi.]

***

Trên đoạn đường đèo, chiếc xe thể thao màu bạch kim lao đi nhanh như một tia chớp, xuyên qua cửa sổ xe là có thể nhìn thấy ánh mắt không chút cảm xúc của người lái xe, ánh mắt anh lạnh băng như cỗ máy, tiếng động cơ cùng với cảm giác kí©h thí©ɧ lúc đua xe là thứ nhiệt huyết sôi trào mà không người đàn ông nào có thể cưỡng lại được.

Nhưng người con trai lại không có biểu cảm kích động hay hưng phấn gì cả, anh hoàn toàn thờ ơ, giống như chỉ vì hoàn thành nhiệm vụ mà thôi, phía sau anh còn có hai chiếc xe thể thao, hai chiếc xe đó muốn vượt qua anh ở mấy góc cua, nhưng đều bị anh chặn lại, không có cơ hội nào vượt qua anh.

Tay cầm lái của người con trai khẽ di chuyển, một cú drift đẹp mắt, xe thể thao quay vòng vòng rồi lao qua vạch đích.

*Drift là một kỹ thuật lái xe mà trong đó người lái xe cố tình làm thừa lái trong khi vẫn có thể điều khiển được chiếc xe theo hướng mong muốn ở tốc độ cao, nhưng lại gây ra sự trượt bánh sau.

Đám đông vây xem đều trố mắt nhìn.

Người đàn ông thua thảm dưới tay Hạ Hạc Hành mở cửa xe đi ra, đứng trong màn mưa, không biết là do tức giận hay do kích động mà sắc mặt anh ta đỏ ửng, nhìn chiếc xe thể thao màu bạch kim phía trước bằng ánh mắt nham hiểm.

Hạ Hạc Hành tiện tay với lấy chiếc ô bên cạnh mở cửa xe ra bước xuống, thản nhiên nhìn mấy người đàn ông không cam lòng phía sau, trên mặt nở nụ cười ôn hòa.

"Còn đấu nữa không?"

So với giọng điệu khıêυ khí©h thì giọng điệu ôn hòa này của anh càng khiến cho mấy người kia cảm thấy bị sỉ nhục hơn, sắc mặt của bọn họ cũng càng đỏ hơn, bọn họ không có tâm trạng mở ô, tóc bị mưa làm ướt, trông vô cùng chật vật, đối lập với Hạ Hạc Hành quần áo gọn gàng chỉnh tề thì trông bọn họ lại càng thảm hại hơn.

Hạ Hạc Hành liếc nhìn thời tiết trước rồi mỉm cười nhìn đám đông, rõ ràng là anh đang cười nhưng lại làm cho mọi người thấy lạnh sống lưng, Hạ Hạc Hành lặp lại lần nữa: "Còn đấu nữa không?"

Nhân viên phục vụ bên cạnh vội vàng mang khăn lông khô, che ô đi tới vây quanh mấy cậu ấm kia.

Sắc mặt của cả đám con ông cháu cha đều không tốt, bọn họ tới đây là để xem Hạ Hạc Hành bị bẽ mặt, không nghĩ tới người bị nhục nhã lại chính là bọn họ.

Từ nhỏ, Hạ Hạc Hành đã là "con nhà người ta" trong miệng bố mẹ bọn họ, cậu ta không bao giờ chơi cùng bọn họ, cho dù ở tiệc rượu cũng đều là dáng vẻ cao quý lạnh lùng cấm dục không ai với tới, bọn họ cho rằng ít nhất ở phương diện đua xe... bọn họ có thể dễ dàng đè bẹp Hạ Hạc Hành, tốt nhất là làm cậu ta bị thương, chỉ là không ngờ tới Hạ Hạc Hành lại thắng.

Hơn nữa kỹ thuật của cậu ta còn không khác gì tuyển thủ chuyên nghiệp.

Nghĩ tới cảnh chiếc xe thể thao màu bạch kim ép sát xe bọn họ rồi vượt qua vách núi, không ai dám nói thi tiếp.

Trời vẫn còn mưa to.

"Giờ mới bắt đầu chơi, Hạ đại thiếu không cần vội." Một người đàn ông rất gầy bước ra, hốc mắt anh ta trũng sâu lộ ra chút hung ác: "Không dễ gì mới mời được Hạ đại thiếu tham gia tụ hội cùng chúng tôi, sao có thể kết thúc sớm như vậy chứ?"

Nói xong, người đàn ông kéo cô gái đang che ô cho anh ta lại, ôm eo cô gái bắt đầu hôn lên, cô gái không từ chối ôm lấy cổ người đàn ông.

Mọi người đều tươi cười xem trò hay.

"Uông thiếu, tuy rằng người tình bé bỏng của cậu rất ‘ngon’, nhưng cũng không cần phải khoe khoang với bọn tôi đâu!"

Người được gọi là Uông thiếu cười một tiếng, anh ta cắn một cái vào môi cô gái, rồi đột ngột đẩy cô ta vào trong màn mưa: "Trận tiếp theo, chúng ta chơi như này đi."

"Cậu thắng, tôi tặng cô ấy cho cậu."

Cô gái sửng sốt, ngơ ngác quay qua nhìn Hạ Hạc Hành, thấy anh đứng trong mưa nhưng vẫn đẹp trai như một quân tử thời xưa thì sắc mặt cô ta đỏ ửng lên.

Uông thiếu nhìn thoáng qua cô gái bằng ánh mắt đầy hàm súc, mang theo vài phần hung ác, cười lạnh nói: "Hạ đại thiếu thật là có sức hấp dẫn."

Hạ Hạc Hành thản nhiên nhìn qua cô gái: "Không cần."

Uông thiếu liếc mắt nhìn cô gái, cười lớn, sau đó anh ta túm tóc cô gái kéo về sau, cô ta bị đau đến mức không ngừng lùi lại về sau.

"Đồ đê tiện." Uông thiếu cười lạnh một tiếng: "Người ta khinh thường cô đó."

"Vậy..." Con ngươi nham hiểm của Uông thiếu bốc lên một ngọn lửa, anh ta nhìn chằm chằm cô gái: "Vậy thì phải xem mạng cô có lớn hay không."