"..."
Âm thanh đột ngột xuất hiện cắt ngang nhịp điệu đập cửa, thứ đó dừng lại một chút, bỗng nhiên chuyển hướng.
Nó vậy mà có mắt!
Nói chính xác, khối thịt máu me bê bết không rõ hình thù kia, nó có một khuôn mặt.
Khuôn mặt trắng bệch méo mó, kỳ dị nằm gọn trong khối thịt, nhãn cầu gần như bị ép ra khỏi hốc mắt, đang nhìn chằm chằm vào anh.
Phương Kỳ nhìn khuôn mặt mơ hồ có chút quen thuộc kia, ánh mắt hơi trầm xuống.
Đó là... khuôn mặt của Phương Văn Thuỵ?
Phương Văn Thuỵ chết rồi?
Phương Kỳ trong nháy mắt nảy ra ý nghĩ này, nhưng rất nhanh lại phủ nhận.
Thứ đập cửa kia rõ ràng linh trí rất thấp, nếu không thì cũng không đến mức cậu mở cửa ra cũng không để ý, mãi đến khi cậu lên tiếng mới quay đầu lại, tuy rằng kinh tởm đáng sợ, nhưng âm khí không nặng, không hại chết người được.
Cậu không khỏi cảm thán sự phát triển nhanh chóng của khoa học kỹ thuật, ngay cả ác quỷ đòi mạng cũng có chức năng quét mặt theo dõi rồi.
Nhưng đã là ác quỷ, thứ tìm đến cửa sao lại là một thứ chỉ có cái mã ngoài như vậy?
Là muốn dọa người ta chết hay là muốn làm người ta ghê tởm chết?
Đang suy nghĩ, hai con ngươi đang nhìn chằm chằm vào cậu đột nhiên kiên định, như đã nhận định mục tiêu, há cái miệng đầy máu, lấy đà muốn nhào về phía cậu.
"..."
Phương Kỳ quát khẽ: "Cút!"
Trái ngược với giọng nói trầm thấp của cậu, âm khí toàn thân cậu bỗng nhiên tăng vọt, khối thịt máu vừa nhảy lên liền đυ.ng phải bức tường vô hình, "bịch" một tiếng lại ngã xuống đất, khuôn mặt vỡ thành nhiều mảnh.
Cảnh tượng thực sự không đẹp mắt.
Phương Kỳ không muốn rảnh rỗi sinh nông nổi tìm tội cho mắt mình, cậu giơ tay lên, dùng âm khí bao bọc lấy khối thịt máu, trong nháy mắt ăn mòn thứ đó đến mức không còn chút cặn bã nào.
Cậu xoay người về phòng, bước chân lại đột ngột dừng lại.
Thứ dơ bẩn trong hành lang sau khi bị ăn mòn hết, ở nơi âm khí tiêu tán, xuất hiện một sợi dây vô hình nhưng có màu.
Một loại màu sắc nằm giữa màu vàng kim và trong suốt.
Phương Kỳ nhìn sợi dây đó, nhíu mày.
Một lúc sau, cậu gọi một cuộc điện thoại.
Điện thoại được kết nối, Phương Kỳ buột miệng hỏi: "Phương Văn Thuỵ ở đâu?"
"... Phương Văn Thuỵ là ai?"
"..."
Im lặng một lúc, đối phương chợt hiểu ra: "Ồ, cậu em trai bị ác quỷ đánh dấu mà cậu đã nộp báo cáo? Vẫn còn sống, hỏi cậu ta làm gì?"
Giọng điệu khá là đáng ghét.
Quỷ sai Tạ Từ, người này là cấp trên trực tiếp của Phương Kỳ.
Cậu mặc kệ sự đáng ghét của cấp trên, kể lại tình huống vừa gặp phải.
Tạ Từ nghe xong, bình tĩnh nói: "Vì thứ tìm đến cửa đã bị cậu xử lý rồi, cậu còn tìm người làm gì? Cậu mới nhậm chức ngày đầu, còn ba ngày thời gian đệm, chuyện truy tìm nguồn gốc tạm thời không cần cậu quản."
Thời gian đệm là quy định của địa phủ, là để tránh quỷ sai mới nhậm chức ở địa phủ lâu ngày bị tách biệt với nhân gian, dùng để thích nghi lại với môi trường.
Tuy rằng Phương Kỳ không cần.
Cậu nhìn sợi dây vàng lơ lửng giữa không trung, nói: "Trên người thứ đó có sợi dây nhân quả của tôi."
Tạ Từ: "Sợi dây nhân quả?"
Phương Kỳ: "Ừ."
"..."
Sợi dây nhân quả, còn gọi là sợi dây duyên phận.
Duyên sinh nhân quả, có nhân quả sẽ sinh ra sợi dây nhân quả.
Khi rời khỏi địa phủ, Tạ Từ đã nói với cậu, cậu muốn đi đầu thai, thì phải chặt đứt tất cả sợi dây duyên phận của cậu ở trần gian, lúc nửa đêm ở phòng bệnh của Phương Chấn Thiên cậu không nhìn thấy sợi dây nào, còn tưởng là Tạ Từ nói bừa, không ngờ lại nhìn thấy trên một khối bùn nhão.
Khoảnh khắc nhìn thấy, Phương Kỳ liền có một loại cảm giác ràng buộc về linh hồn, vì vậy cậu quyết đoán chém một cái.
Không chém đứt.
Sợi dây đó chỉ có thể nhìn mà không thể chạm vào.
Bây giờ cậu giống như cảm giác của ngày bị thông báo không thể đầu thai - vô cùng bực bội!
"Vậy cậu định làm thế nào?"
Phương Kỳ nói: "Đi tìm Phương Văn Thuỵ."
...
Mười giờ tối, cuộc sống về đêm trên phố Trường Ninh mới vừa bắt đầu.
Trong phòng bao sang trọng trên tầng cao nhất của khách sạn Phượng Hoàng, hôm nay tụ tập một đám phú nhị đại, có ăn có uống có chơi, thật náo nhiệt.
"Nghe nói bố mẹ cậu hôm nay đón anh trai ruột của cậu về nhà rồi?" Một nam sinh đầu đinh ngồi xuống bên cạnh Phương Văn Thuỵ, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, "Vậy Phương Đạc thì sao?"
"Anh trai ruột nào cơ? Phương Đạc chính là anh trai ruột của tôi!" Phương Văn Thuỵ đột nhiên kích động: "Cái người kia chẳng qua chỉ là... chỉ là... thôi, đừng nhắc đến hắn ta với tôi!"
Cậu ta tỏ vẻ khó chịu, buồn bực tu một hơi nước có ga.