Chương 17

Cậu ta cứ bị lũ quái vật đuổi theo bên ngoài đến nỗi chẳng còn thời gian mà nghĩ ngợi gì, giờ tương đối an toàn rồi, mọi thắc mắc trong đầu mới ùa ra.

Dần Trì nhìn cậu như thể mới thấy lần đầu, vẻ mặt ngạc nhiên: "Cậu em này sợ lắm à? Thấy xác chết mà cậu bình tĩnh thế, giờ sao lại sợ thành ra thế này?"

"Ai là em trai anh..." Phương Văn Thụy theo phản xạ định cãi lại, nhưng chợt liếc nhìn Phương Kỳ, mặt mày có chút lúng túng, hạ giọng lầm bầm: "Xác chết với ma làm sao giống nhau được?"

Nghĩ đến thứ vừa thấy trong sương mù, Phương Văn Thụy không khỏi rùng mình.

"Đúng là không giống nhau lắm." Dần Trì nói: "Nhưng mà mấy thứ bên ngoài kia không phải ma, chúng là oán linh, nói cho cùng chỉ là một đống xác chết bị oán khí xâm thực thôi."

Xác chết? Vậy thôi á?

Phương Văn Thụy lại trố mắt.

"Vậy... vậy chúng là xác gì? Sao lại thành ra như thế?"

"Cái này thì phải hỏi ông chủ khách sạn rồi." Dần Trì cười nói: "Cậu nhìn mấy thứ bên ngoài kia, chúng giống cái gì?"

Phương Văn Thụy: "...Cái gì?"

Đầu óc cậu ta lúc này rõ ràng không hoạt động được.

Dần Trì lại nói: "Vậy tôi hỏi cách khác, mấy con vật trong khách sạn, cậu thấy chúng là cái gì?"

Phương Văn Thụy vẫn hoang mang.

Phương Kỳ lạnh lùng tiếp lời: "Nguyên liệu nấu ăn."

Phương Văn Thụy: "!!"

Nguyên liệu nấu ăn?!!!

...

Mấy thứ kinh tởm bên ngoài kia lại là nguyên liệu nấu ăn?

Với cái vẻ hung thần ác sát của chúng, ai là nguyên liệu của ai chứ?

Nhưng mà vừa nãy chúng tôi gặp kỳ nhông, cả thỏ với tê tê nữa, đó cũng là nguyên liệu nấu ăn à?

Nếu đúng là vậy, chẳng phải là khách sạn nhà Tào Kinh đang làm ăn phi pháp sao?

"Không... không thể nào?" Phương Văn Thụy vẫn không dám tin.

"Sao lại không thể?" Dần Trì hỏi: "Cậu thân với hắn lắm à?"

"Không thân lắm." Phương Văn Thụy nói: "Tôi học cùng lớp với hắn, chỉ là bạn học bình thường thôi."

Cậu ta ngày thường đi học về đều có người đưa đón, tuy là bạn cùng lớp, nhưng số người cậu ta từng nói chuyện không nhiều, nếu không phải vì anh trai cậu ta ra nước ngoài mà cậu ta không muốn về nhà, có lẽ cậu ta còn chẳng biết tên Tào Kinh là gì.

Tào Kinh nhiệt tình mời mọc, cậu ta mới theo đến khách sạn này.

Nghĩ đến đây, Phương Văn Thụy lại liếc nhìn Phương Kỳ.

Rõ ràng cậu ta bỏ nhà đi là để trốn người này, vậy mà giờ lại bị ép phải chạy đông chạy tây theo tên này, chuyện sao lại thành ra thế này?

Đều tại cái tên Tào Kinh chết tiệt kia!

"Không đúng." Phương Văn Thụy đang oán thầm trong bụng, chợt nghĩ đến điều gì đó, khó hiểu nói: "Cho dù là nguyên liệu nấu ăn, tại sao con kỳ nhông đó lại đội cái mặt của tôi đuổi theo tôi? Tôi chọc giận nó à?"

Phương Kỳ hỏi: "Hôm nay ở trên lầu cậu ăn gì?"

"Tôi ăn..." Phương Văn Thụy men theo lời hắn hồi tưởng, "ăn long tâm phượng tủy, Tào Kinh nói đó là làm từ gà với cá..."

Nói đến đây giọng cậu ta khựng lại.

Cá... không lẽ là con cá mà cậu ta đang nghĩ đến đấy chứ?

Vậy con gà là cái gì?

Khó trách Tào Kinh vênh váo bảo cậu ta chắc chắn không nếm ra được vị gà vị cá, mẹ kiếp đến cả loài cũng biến đổi rồi!

Vừa nghĩ đến việc mình đã ăn thịt con kỳ nhông nhớp nháp đầy máu tươi trong màn sương mù kia...

Phương Văn Thụy: "ọe!"

Phương Kỳ: "..."

Cậu lặng lẽ đứng xa người này ra một chút.

Ban đầu, cậu cũng không nghĩ rằng những con quái vật đó có liên quan đến nguyên liệu nấu ăn trong khách sạn.

Con kỳ giông bị oán khí xâm chiếm và biến dị, kích thước đã không còn như kỳ giông bình thường nữa, cộng thêm kiến thức hạn hẹp, cậu không biết con quái vật bốn chân đó là kỳ giông.

Cậu cứ nghĩ Phương Văn Thụy đã chọc giận ai đó, con quái vật bị người khác điều khiển mới tìm đến cậu ta. Thông thường, nếu muốn điều khiển oán linh hại người, tính tấn công là yếu tố quan trọng nhất. Thằn lằn có sức tấn công tốt, lại có bốn chân và một cái đuôi, nên cậu đương nhiên cho rằng đó là thằn lằn.

Nhưng Phương Văn Thụy lại nói đó là kỳ giông, vậy thì khả năng quái vật bị người ta điều khiển là rất nhỏ.

Ai mà có đầu óc kỳ lạ đến mức điều khiển một con kỳ giông đi gϊếŧ người chứ?

Quan trọng hơn là, Phương Văn Thụy nói cậu ta chưa từng thấy thứ đó.

Không phải cậu ta chưa từng thấy, mà là cậu ta chỉ thấy một phần.

Vì không phải bị điều khiển, mà là một con kỳ giông, nên những gì liên tưởng được rất hạn chế. Mãi cho đến khi ra khỏi màn sương mù dày đặc và nhìn thấy người phụ nữ bị con thỏ đuổi theo, Phương Kỳ càng khẳng định thêm suy đoán của mình.

Trên người con thỏ bị chặt đầu đó có một khuôn mặt giống hệt người phụ nữ kia.