Màn sương mù dày đặc này căn bản là không có điểm dừng.
"Anh làm gì vậy? Tìm đường à?" Phương Văn Thuỵ đi đến bên cạnh cậu.
Phương Kỳ không để ý đến cậu ta.
Nhưng trong màn sương mù, mơ hồ truyền đến những âm thanh khác, có lẽ có người khác chạy ra từ khách sạn.
Những âm thanh đó nghe có vẻ hoảng loạn và bất lực.
"Lại... lại quay lại rồi, tại sao không đi ra được?"
"Tôi nhớ đường ở ngay đây mà, bị ma dẫn đường sao?"
"Tôi không muốn chết... Tôi muốn quay lại! Tôi muốn quay lại!"
Phương Văn Thuỵ nghe mà mặt đầy nghi hoặc: "Hừ, ma dẫn đường? Đã là thời đại nào rồi mà còn có loại mê tín dị đoan này? Nhưng không đi ra được là sao? Màn sương này là thế nào? Dự báo thời tiết có nói hôm nay có sương mù dày đặc đâu?"
"..."
Người này hồi nhỏ chắc chắn là một đứa trẻ tò mò với hàng vạn câu hỏi “tại sao”.
Phương Kỳ quay đầu lại nhìn người vẫn luôn đi theo mình.
Từ khi tỉnh lại sau vụ tai nạn xe, cậu vẫn luôn không có cảm giác gì với gia đình đối phương, Phương Văn Thuỵ đối với cậu lại càng như nước với lửa, tốt nhất là không nhìn thấy nhau cho đỡ phiền lòng. Thế nhưng trong đầu Phương Kỳ lại hiện lên hình ảnh người này vừa đứng ra nói đỡ cho mình.
Không phải rất ghét cậu sao? Bây giờ lẽo đẽo theo cậu làm gì?
Cậu vẫn luôn rất tò mò về việc tại sao sợi dây liên kết của mình lại xuất hiện trên những thứ liên quan đến Phương Văn Thuỵ.
"Cậu không sợ à?" Phương Kỳ mở miệng hỏi một câu.
"Hả?" Phương Văn Thuỵ ngẩn người, sau đó nói: "Sợ gì? Sợ ma? Sao có thể? Tôi từ nhỏ đến lớn xem vô số phim, 90% là phim trinh thám kinh dị, tôi sẽ sợ ma? Đùa gì vậy?"
Nói đến cuối cùng, cậu ta vô thức cao giọng.
Lúc nãy khi có người chết, cậu ta còn chẳng chớp mắt lấy một cái!
Người này nhát gan bỏ chạy ra ngoài thì thôi đi, vậy mà còn dám coi thường cậu ta?
Vẻ mặt cậu ta lộ rõ vẻ bị xúc phạm.
Phương Kỳ “ồ” một tiếng, bắt đầu quay đầu đi ngược lại.
Đã không ra được, thì chỉ có thể giải quyết vấn đề trước.
Vẫn là xuyên qua màn sương mù dày đặc, nhưng đường về còn kinh dị hơn lúc đến nhiều. Rõ ràng xuyên qua màn sương cái gì cũng không nhìn rõ, nhưng Phương Văn Thuỵ lại luôn cảm thấy những bóng người kia đều đang hướng mặt về phía bọn họ, đang nhìn trộm bọn họ qua màn sương mù.
Cậu ta bất giác tiến lại gần Phương Kỳ một chút, hạ thấp giọng nói: "Những người này là ai vậy? Cư dân chạy ra ngoài khi mất điện à? Sao họ không nói gì?"
Phương Kỳ: "Cậu có thể hỏi họ."
Cậu thuận miệng nói một câu, không ngờ Phương Văn Thuỵ dừng lại một lúc, vậy mà lại gật đầu nói: "Có lý, tôi đi hỏi họ xem chỗ nào có thể bắt xe."
"..."
Lời ngăn cản còn chưa kịp nói ra, Phương Văn Thuỵ đã nhiệt tình đi về phía bóng người gần bọn họ nhất, "Anh bạn này, cho hỏi một chút, chỗ này gần nhất..."
Giọng nói đột ngột im bặt.
Màn sương mù tan đi, bóng người vốn mờ ảo giờ ở ngay trước mắt, cảm giác khuôn mặt đang hướng về phía bọn họ cũng trở nên rõ ràng, nhưng hoàn toàn không giống như Phương Văn Thuỵ tưởng tượng.
Người trước mặt tóc ngắn ướt sũng, khuôn mặt đã bị thối rữa đến mức lộ cả xương, hắn nhìn chằm chằm vào người đang chào hỏi mình, hốc mắt đen ngòm không thấy nhãn cầu, rất nhanh có chất lỏng màu đỏ rỉ ra.
Phương Văn Thuỵ: "..."
Phương Kỳ đứng sau lưng cậu ta nhìn, thấy cậu ta không có phản ứng gì quá lớn mới thở phào nhẹ nhõm.
Những bóng người xuất hiện trong màn sương mù dày đặc này đều là những linh hồn lang thang trên thế gian, nếu còn oán niệm chưa tiêu tan hoặc trần duyên chưa dứt, những hồn ma không thể đầu thai sẽ không ngừng lang thang trên thế gian, thời gian lâu dần, ký ức của họ sẽ dần dần mất đi, biến thành những linh hồn vô định, không mục đích.
Nếu Phương Kỳ không lựa chọn hoặc không thi đậu công chức địa phủ, nhiều năm sau có lẽ cũng sẽ biến thành thứ này.
Những linh hồn này ngoại trừ trông đáng sợ ra, thì không gây ra tổn hại gì cho con người, vì vậy chỉ cần coi như không nhìn thấy là được.
Phương Văn Thuỵ biểu hiện bình tĩnh như vậy, khiến cậu có chút nhìn bằng con mắt khác.
Phương Kỳ tiếp tục đi về phía ánh sáng mờ ảo, vừa quay người, phía sau đột nhiên nghe thấy tiếng "bịch", cậu vội vàng quay đầu lại, liền thấy người vừa rồi còn xông xáo chào hỏi hồn ma giờ đã nằm thẳng cẳng trên đất.
Phương Kỳ: "..."
Phương Kỳ: "?"
Một quỷ sai và một linh hồn đang đứng nhìn nhau, vẻ mặt ngơ ngác, trong đôi mắt trống rỗng của linh hồn thậm chí còn lộ ra vài phần vô tội.