Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiếu Gia Thật Một Lòng Muốn Đầu Thai Phải Đi Làm Nhân Viên Công Vụ Của Địa Phủ

Chương 12

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sảnh khách sạn như bị nhấn nút tạm dừng. Cô gái gây ra náo loạn khi xông vào một cách khó hiểu, giờ nằm chết không nhắm mắt trên sàn nhà. Bụng cô ta bị rách một lỗ lớn, nội tạng máu thịt lẫn lộn, không còn nhìn rõ hình dạng ban đầu, hòa lẫn máu chảy ra lênh láng khắp nơi.

Một lúc lâu sau, một tiếng hét lại nhấn nút "phát" trở lại.

"Á--"

"Chết... chết người rồi!!"

"Ai làm?! Chuyện gì thế này!"

Đám người đang túm tụm lại bỗng tản ra, vẻ mặt hóng hớt chuyển thành kinh hoàng, ai nấy đều muốn tránh xa cái xác trên sàn.

Tào Kinh ban đầu quay lưng về phía cô gái, trong tư thế anh hùng cứu mỹ nhân. Lúc cô gái thốt ra tiếng cuối cùng, anh ta vừa xoay người lại thì bị máu văng đầy mặt.

Lúc này anh ta vừa kinh sợ vừa hoang mang, dường như vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, cả người run rẩy nhìn đám đông dần tản đi.

"Còn đứng đực ra đó làm gì? Báo cảnh sát đi!"

Phương Văn Thuỵ quát lớn, đồng thời lấy điện thoại ra gọi, nhưng không gọi được.

"Không có sóng? Sao lại không có sóng!"

"Không được rồi! Gọi cấp cứu cũng không được!"

"Tôi... tôi phải về trước đây!"

Sảnh khách sạn hỗn loạn, chỉ có hai người vẫn đứng im như núi.

Phương Kỳ nhìn chằm chằm vào chỗ bị rách trên bụng cô gái, nơi đó một luồng khí đen đang tỏa ra, dần dần ngưng tụ lại.

Còn Dần Trì vẫn giữ tư thế khoanh tay đứng tại chỗ, thờ ơ với tiếng la hét bỏ chạy của những người khác.

Lúc này, luồng khí đen trên bụng cô gái đột nhiên thành hình, lao ra khỏi cửa khách sạn với tốc độ nhanh như chớp. Phương Kỳ nhíu mày định đuổi theo, nhưng trên vai lại có một lực cản.

Cậu quay đầu nhìn, trầm giọng nói: "Buông tay!"

"Hửm?" Dần Trì ung dung nhìn "vở kịch" trong sảnh, nghe cậu nói thì hơi ngạc nhiên, sau đó nhìn vào khuôn mặt vô cảm nhưng đầy ẩn ý của người kia, liền ngoan ngoãn nói: "Ồ, được."

Vừa buông tay, Phương Kỳ đã lao ra như tên bắn.

Dần Trì nhìn cậu đuổi theo ra cửa, hơi ấm còn vương lại trên lòng bàn tay, anh khum tay lại, cười với vẻ khó hiểu: "Chạy nhanh thật."

Bên ngoài khách sạn, vừa ra ngoài Phương Kỳ liền liên lạc với Tạ Từ, không được, cậu lại đổi sang số liên lạc của Địa phủ, vẫn không được, thử hai lần, cậu quyết định bỏ cuộc.

Luồng khí đen xông ra từ khách sạn vừa ra ngoài đã biến mất không dấu vết, không phải do Phương Kỳ đuổi không kịp, mà là sau khi ra ngoài, những thứ tương tự như luồng khí đen đã gϊếŧ người kia, gần như ở khắp mọi nơi.

Cả con phố Trường Ninh, ngoại trừ khách sạn Phượng Hoàng phía sau, những tòa nhà khác như bị cúp điện, chìm trong màn sương mù dày đặc, không nhìn thấy một tia sáng nào.

Tạ Từ mất liên lạc tám phần là do chuyện này.

Từ khi nào lại thành ra thế này?

"Trời đất! Mất điện rồi à?"

Một giọng nói vang lên từ phía sau, dường như bị cảnh tượng tối đen như mực trên đường làm cho giật mình.

Phương Kỳ quay đầu lại, thấy người đó nhíu mày: "Cậu ra đây làm gì?"

"Đuổi theo anh chứ sao." Phương Văn Thuỵ đáp như chuyện đương nhiên, "Không phải anh đến đón tôi sao? Anh lái xe đến đúng không? Xe đâu?"

"..."

Đến đón cậu ta? Lại là hiểu lầm ở đâu ra vậy?

Phương Kỳ bước một bước vào màn sương mù: "Không có xe."

"Không có xe? Không có xe anh chạy ra ngoài làm gì? Anh định chạy về à?" Phương Văn Thuỵ nói: "Tôi chưa đồng ý về với anh đâu, tôi chỉ sợ gặp án mạng bố mẹ tôi sẽ lo lắng."

Chết người giữa thanh thiên bạch nhật trong khách sạn, chắc chắn sẽ lên báo!

Cậu ta cãi nhau một hồi, bóng dáng Phương Kỳ đã khuất vào trong sương mù.

Phương Văn Thuỵ vội vàng đuổi theo.

Cậu ấm này rõ ràng vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, vừa đi theo Phương Kỳ vừa lải nhải: "Hôm nay đúng là xui xẻo tám đời, đến ăn cơm mà lại gặp phải án mạng tại chỗ, gọi báo cảnh sát cũng không được, cái bụng của cô gái kia rốt cuộc là bị làm sao vậy? Có người cài bom hẹn giờ trong bụng cô ta sao? Tại sao lại gϊếŧ cô ta? Người thuê cô ta gϊếŧ người diệt khẩu sao? Là nhắm vào cô ta hay là nhắm vào anh? Thật là quá tàn nhẫn... Này, anh định đi đâu vậy!"

Phương Văn Thuỵ càng đi càng thấy không đúng, sương mù ở nơi bọn họ đi sao lại càng lúc càng dày đặc?

Cậu không nhịn được quay đầu lại nhìn, vừa nhìn đã giật mình.

Chỉ thấy con đường bọn họ vừa đi qua đã bị sương mù bao phủ, bên đường xuất hiện những bóng người dày đặc, những người đó không nói một lời, cứ như những xác sống đi đi lại lại.

Lúc bọn họ đến... trên đường có nhiều người như vậy sao?

Lúc này Phương Kỳ cuối cùng cũng dừng bước, chứng minh câu nói trước đó của ai đó - không ra được.
« Chương TrướcChương Tiếp »