Trong phòng ăn, Cố Lăng đang tiến hành trò chuyện video với ba mẹ.
Năm xưa ba ông tòng quân, hiện nay vẫn làm việc ở quân khu, còn chưa tới tuổi về hưu, mà mẹ cũng vẫn đi theo ba ở quân khu.
Cố Lăng cố gắng trấn an mẹ: "Bác sĩ tâm lý nói hiện tại Tiểu Ngọc cần nhất là thích ứng với hoàn cảnh mới, con sợ ba sẽ dọa đến đứa nhỏ.”
Bên kia video, ông nội Cố ngồi bên cạnh bà nội Cố không vui, lông mày dựng thẳng, vẻ mặt ngang ngược: "Cháu tôi sao lại sợ tôi, sao Quan Nam và Tiểu Nguyện lại không sợ tôi chứ.”
Cố Lăng không thể nhịn được giải thích: "Vâng vâng, nhưng tình huống của Tiểu Ngọc không giống.”
Ông nội Cố vẫn bất mãn việc bản thân không thể trở về ngay để gặp cháu nội cục cưng đã mất tích ba năm mà số khổ, nhưng bà nội Cố lại suy nghĩ rất nhiều.
Bà kéo ống tay áo ông nội Cố, vì thế ông nội Cố nuốt hết oán giận còn lại vào.
Lúc này bà nội Cố mới nói chuyện với con trai: "Vừa vặn bên ba con còn có một số việc......”
Lời còn chưa dứt, bà nội Cố đột nhiên tắt tiếng.
Cùng lúc đó Cố Lăng cũng nhìn thấy Cố Cẩn Ngọc bị Việt Thanh Sương ôm qua.
Cố Lăng không nói chuyện với ba mẹ nữa, cũng không cúp video, ngược lại điều chỉnh góc độ máy tính bảng một chút, để bà nội Cố có thể nhìn thấy Cố Cẩn Ngọc rõ ràng hơn.
Còn ông thì đi về phía Việt Thanh Sương, đưa tay đón Cố Cẩn Ngọc từ trong ngực Việt Thanh Sương.
Lập tức thay đổi cái ôm, Cố Cẩn Ngọc nho nhỏ còn chưa kịp phản ứng. Đợi đến khi phát hiện Cố Lăng là người ba mới ôm mình rời khỏi viện phúc lợi, lập tức bắt đầu náo loạn.
Cố Cẩn Ngọc giãy dụa muốn xuống trên người Cố Lăng, cố gắng vươn tay về phía Việt Thanh Sương: "Không muốn không muốn, muốn ôm một cái.”
Cố Cẩn Ngọc còn khóc nức nở, Việt Thanh Sương vốn còn yên tâm luân phiên đứa bé đến tay chồng, không nghĩ tới không đến một phút đồng hồ đã khóc, lập tức đón Cố Cẩn Ngọc trở về.
“Ngọc Ngọc không cần ba ôm sao?”
Nước mắt một lần nữa xuất hiện ở khóe mắt Cố Cẩn Ngọc, cậu bĩu môi, khuôn mặt nho nhỏ thoạt nhìn khổ sở cực kỳ.
“Không cần ông ấy ôm". Bị Cố Lăng ôm một cái, Cố Cẩn Ngọc lại vùi đầu vào cổ Việt Thanh Sương không chịu đi ra.
Việt Thanh Sương vỗ nhẹ lưng Cố Cẩn Ngọc, khóe mắt chú ý tới động tác cứng đờ của Cố Lăng, trong lòng khẽ thở dài.
“Ăn cơm trước đi, để dì Lưu lấy đồ ăn chuẩn bị cho Ngọc Ngọc ra trước.”
Ngay sau đó, Cố Cẩn Ngọc bị đặt ở trên một cái ghế trẻ em cố ý đặt làm bên cạnh bàn ăn, cũng bị cài dây an toàn cho trẻ em.
Chiếc bát nhỏ màu sắc rực rỡ phù hợp với thẩm mỹ của trẻ con đặt ở trước người, Cố Cẩn Ngọc thăm dò vươn bàn tay nhỏ bé còn có chút mập mạp cầm thìa.
Cậu sẽ tự mình ăn cơm. Trẻ em trong viện phúc lợi nhiều, dì viện trưởng và các chị tình nguyện viên cũng không thể một chọi một chăm sóc, những chuyện như mặc quần áo ăn cơm đại đa số trẻ em đều tự mình học được từ sớm.
Cố Cẩn Ngọc cầm thìa ăn cơm, nhưng thìa lại không nghe lời không thể múc tôm lên.
“Dì, Ngọc Ngọc không ăn được.”
Sau khi liên tiếp thất bại, Cố Cẩn Ngọc giống như thường ngày muốn xoay người gọi dì viện trưởng, nhưng xoay người lại chỉ nhìn thấy Việt Thanh Sương và Cố Lăng.
“Dì..." Cố Cẩn Ngọc nhỏ đặt thìa xuống, mờ mịt nhìn trái nhìn phải, nhưng không nhìn thấy người quen.
Người trên bàn ăn vốn len lén chú ý Cố Cẩn Ngọc, vừa thấy tình huống này, Việt Thanh Sương lập tức cầm một chiếc đũa nhỏ lên, hỗ trợ gắp tôm bóc vỏ Cố Cẩn Ngọc cố gắng múc một lúc lâu.
“Ngọc Ngọc muốn ăn cái này sao?”
Tôm bóc vỏ vốn muốn ăn được đặt ở bên miệng, Cố Cẩn Ngọc sững sờ há miệng ăn tôm bóc vỏ, vừa ăn vừa hỏi Việt Thanh Sương.
“Ngọc Ngọc không gặp được dì sao?”