Cậu tựa như chơi xấu nằm xuống ở trên giường, cặp mắt màu nâu nhạt kia lại bất động nhìn chằm chằm Việt Thanh Sương.
“Con không muốn mặc, con muốn trở về.”
Nhưng bị Cố Cẩn Ngọc nhìn như vậy Việt Thanh Sương lại cảm thấy mềm lòng, chỉ cảm thấy cậu nằm nghiêng vừa ngoan vừa mềm nhìn mình, làm sao cảm thấy cậu kiêu căng bá đạo.
Bà khép tủ quần áo lại một lần nữa, thuận theo ôm Cố Cẩn Ngọc trước khi ngủ bị mình thay áo ngủ vịt con từ trên giường lên.
Đứa bé ba tuổi thật giống như ngay cả xương cốt cũng mềm, một tay Việt Thanh Sương vịn lưng Cố Cẩn Ngọc nhỏ phòng ngừa ngã xuống, nhẹ nhàng dỗ cậu đi ăn cơm.
“Không đổi thì không đổi, vậy chúng ta xuống ăn cơm trước được không, hôm nay dì Lưu làm canh trứng mà con thích nhất nha.”
Cố Cẩn Ngọc thích ăn canh trứng, đây là Việt Thanh Sương cố ý hỏi viện trưởng trước khi đi.
Bà vừa dỗ đứa nhỏ vừa đi ra ngoài, vừa mở cửa vừa vặn đυ.ng phải đứa lớn đi theo một đứa nhỏ khác từ phòng đối diện đi ra.
Hai tay Cố Quan Nam đút túi đi ở phía sau, nghe được tiếng cửa mở sau đó theo bản năng nhìn tới Việt Thanh Sương bên kia.
Việt Thanh Sương cũng ngẩn người, tựa hồ không nghĩ tới vừa vặn đυ.ng phải bọn nhỏ.
“Cũng tốt, lúc trước không có giới thiệu". Việt Thanh Sương đặt Cố Cẩn Ngọc xuống đất.
Cố Cẩn Ngọc còn đỏ mắt và chóp mũi, ngẩng đầu nhìn anh trai đứng ở phía trước mình chỉ cao hơn mình nửa cái đầu, lại mệt mỏi cúi đầu không muốn để ý tới.
Phía sau truyền đến giọng nói Việt Thanh Sương.
“Ngọc Ngọc, đây là anh Cố Nguyện nha.”
Cố Cẩn Ngọc đương nhiên không biết Cố Nguyện là ai, cậu nắm ngón tay ngắn mà đáng yêu, không muốn phản ứng với những chuyện này, chỉ là giống như trước kia khi đi theo dì viện trưởng gặp bạn nhỏ mới, nhỏ giọng hô một câu "Xin chào".
“Chào em trai Ngọc Ngọc". Cố Nguyện lớn hơn Cố Cẩn Ngọc một tuổi, đầu cũng cao hơn một chút.
Ở góc nhìn của anh, vừa vặn có thể nhìn thấy đỉnh đầu Cố Cẩn Ngọc. Mái tóc xoăn màu nâu mềm mại bay bay lên đầu, thoạt nhìn xúc cảm rất tốt.
Người em trai này rất đẹp, anh rất thích.
Cố Nguyện lặng lẽ nói trong lòng.
Việt Thanh Sương lo lắng là Cố Cẩn Ngọc nhỏ còn không quá thích ứng, không có ý định cổ vũ cho cậu lập tức có thể dung nhập hoàn cảnh mới. So sánh với việc để Cố Cẩn Ngọc trở thành cậu cả nhà họ Cố, người nối nghiệp tương lai của tập đoàn Cố thị giống như Cố Quan Nam, đối với Cố Cẩn Ngọc, Việt Thanh Sương chỉ hy vọng chính cậu sống vui vẻ là tốt rồi.
Bà nửa ngồi xổm sau lưng Cố Cẩn Ngọc, động tác dịu dàng vỗ về lưng đứa bé, quay đầu nói với Cố Quan Nam: "Đưa Tiểu Nguyện đi ăn cơm đi.”
Nói xong, Việt Thanh Sương ôm lấy Cố Cẩn Ngọc một lần nữa.
Cố Cẩn Ngọc ngoan ngoãn ôm cổ Việt Thanh Sương, gối đầu lên bả vai Việt Thanh Sương, buồn bực không chịu lộ mặt ra.
Cố Cẩn Ngọc biết người ôm mình là ai, trước khi nhà họ Cố đến viện phúc lợi đón cậu, dì viện trưởng nói với cậu tình huống cả đêm, mặc dù đối với một đứa bé ba tuổi mà nói, những lời này tổng kết lại chính là cậu sẽ đổi một ba mẹ mới.
Cố Cẩn Ngọc ôm cổ người gọi là mẹ mới, lại có chút tò mò len lén quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Căn nhà lớn xinh đẹp, cầu thang xoay tròn chỉ xuất hiện trong phim truyền hình dì viện trưởng thích xem, cùng với đèn chùm thủy tinh có thể hấp dẫn sự chú ý của trẻ con trong nháy mắt.
Cố Cẩn Ngọc nhìn nhìn, dần dần nâng đầu lên khỏi cổ Việt Thanh Sương.
Mái tóc xoăn màu nâu rải rác trên trán, ánh mắt trong suốt tò mò nhìn xung quanh, điều này cũng làm cho Cố Cẩn Ngọc thoạt nhìn càng mềm càng đáng yêu.
Cố Quan Nam đi ở phía sau Việt Thanh Sương thấy một màn như vậy, không chút biến sắc nắm chặt nắm đấm mới có thể khống chế được xúc động muốn bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Cẩn Ngọc.