Cố Lăng lắc đầu: "Thật vất vả mới ngủ được, lát nữa tỉnh lại sẽ không tốt.”
Việt Thanh Sương cũng lo lắng điểm này, lại buông xuống ý định muốn ôm đứa nhỏ, ngược lại lấy ra tấm thảm nhỏ đắp lên người đứa nhỏ.
Cố Cẩn Ngọc ngủ, bên trong xe rốt cuộc an tĩnh lại.
Việt Thanh Sương chuyển ánh mắt sang một lớn một nhỏ ngồi ở hàng sau không nói lời nào.
Đầu tiên bà nhìn con trai lớn Cố Quan Nam của mình, lại nhìn về phía đứa nhỏ bên cạnh Cố Quan Nam, hai người cộng lại chưa đến hai mươi tuổi, một người ngồi còn đoan chính hơn một người.
Việt Thanh Sương thở dài, bà cầm lấy nước trong tủ lạnh nhỏ đưa cho hai người một chai, lúc đưa cho hai người còn mở nắp chai trước.
Cố Quan Nam uống một ngụm nhuận cổ họng, rất nhanh lại phóng tầm mắt tới trước người Cố Lăng.
“Đây là em trai sao?" Cố Quan Nam hỏi.
Việt Thanh Sương gật đầu, vành mắt bà còn hơi đỏ, nhưng hiện tại đã điều chỉnh tâm tình tốt.
Sợ đánh thức Cố Cẩn Ngọc thật vất vả mới ngủ được, cả xe chỉ có tiếng uống nước.
Mặt trời nghiêng về phía tây, ánh chiều tà dần dần tràn lên bầu trời.
Xe thương vụ rời khỏi vùng ngoại ô, hội nhập vào dòng xe cộ trong nội thành.
……
Lúc Cố Cẩn Ngọc tỉnh lại, phát hiện mình đã không còn ngủ trên giường nhỏ ở viện phúc lợi. Cậu đội mái tóc có chút loạn hỏng bét, trời sinh màu nâu xoăn xoăn tự nhiên làm cho cậu thoạt nhìn giống như một con rối hình người tinh xảo, bộ dáng môi hồng răng trắng làm cho ai nhìn thấy cũng không nhịn được muốn vươn bàn tay tội ác ra, bóp bóp khuôn mặt mềm mại chibi của cậu.
Chăn dưới người rất mềm, mềm đến mức khiến Cố Cẩn Ngọc nhỏ cảm thấy có chút xa lạ.
Cố Cẩn Ngọc nắm chặt nắm đấm nhỏ còn có chút thịt mềm mềm, dụi dụi mắt, lúc này mới nhớ tới trước khi ngủ dì viện trưởng chiếu cố cậu ba năm đã giao cậu cho một người đàn ông xa lạ tự xưng là ba.
Anh trai mập mạp giường bên cạnh nói, sau này cậu sẽ không bao giờ gặp lại dì viện trưởng cũng không gặp được anh trai mập mạp, còn có các anh chị em khác trong viện.
Vành mắt Cố Cẩn Ngọc lại bắt đầu phiếm hồng, mắt thấy sắp khóc lên, cửa phòng màu vàng nhạt ấm áp đã bị đẩy ra từ bên ngoài.
Việt Thanh Sương vừa đẩy cửa vào đã thấy cục bột nhỏ mềm mại đang nắm chặt nắm đấm muốn khóc nhưng không khóc, nhất thời lo lắng đi tới bên giường, ngồi xổm xuống dịu dàng nói: "Sợ sao, mẹ ở đây.”
Lông mi cong cong của Cố Cẩn Ngọc rũ xuống, nhìn hình tượng nhân vật hoạt hình màu vàng mình thích nhất trên giường, giọng nói vừa ngọt vừa mềm mang theo tiếng khóc nhè nhàn nhạt, làm cho người ta rất đau lòng.
“Con muốn về, con muốn dì viện trưởng.”
Tâm Việt Thanh Sương nhất thời co rút đau đớn, nhưng bà biết đứa bé ba tuổi còn không biết phân biệt quan hệ giữa mình và nó, càng rõ ràng Cố Cẩn Ngọc ỷ lại viện trưởng viện phúc lợi như thế, là do mình và chồng thất trách mà dẫn đến.
Bà giơ tay vuốt mái tóc xoăn tự nhiên màu nâu của Cố Cẩn Ngọc.
Tóc Cố Cẩn Ngọc giống hệt bà. Tổ tiên Việt Thanh Sương có gen lai, cho nên đồng tử và màu tóc của bà đều hơi nhạt, chỉ có điều bà là diễn viên, để phù hợp với hình tượng nhân vật trong phim cần tiến hành nhuộm tóc thẳng, ngay cả một số fan cũng sắp quên mất dáng vẻ lúc bà mới ra mắt.
Việt Thanh Sương tận lực dựa theo lời thầy tâm lý đã thỉnh giáo nói, cho Cố Cẩn Ngọc cảm giác an toàn.
Bà sờ sờ đầu Cố Cẩn Ngọc nhỏ, sau đó đứng dậy kéo tủ quần áo ra, bên trong chỉnh tề bày các loại trang phục trẻ em.
Việt Thanh Sương dịu dàng hỏi ý kiến Cố Cẩn Ngọc, mặc dù cậu vẫn là một đứa trẻ ba tuổi: "Cục cưng muốn mặc quần áo gì, chúng ta chọn một bộ quần áo thay xong, sau đó xuống ăn cơm có được không.”
Nhưng tuy rằng tướng mạo Cố Cẩn Ngọc tinh xảo giống thú bông, nhưng chính là bởi vì tướng mạo cậu quá mức ưu việt, viện trưởng viện phúc lợi còn có một số ít tình nguyện viên chăm sóc đứa nhỏ đều tương đối cưng chiều cậu, ngay cả bọn nhỏ cùng thế hệ cũng thích tặng đường của mình cho em trai xinh đẹp này, tương đối cưng chiều Cố Cẩn Ngọc nuôi thành tương đối kiêu căng.