Việt Thanh Sương cũng xuống lầu vào lúc này, nhất thời nhà ăn ấm áp lại vui vẻ.
Sau khi cơm tối kết thúc, Cố Cẩn Ngọc ở trong sân chơi cả buổi chiều tựa vào trong ngực Việt Thanh Sương buồn ngủ, đầu nhỏ buồn ngủ từng chút một.
Việt Thanh Sương vừa đỡ cậu, vừa bất đắc dĩ nói: "Chơi lâu như vậy, sao không để mấy đứa nhỏ nghỉ ngơi một chút.”
Ánh mắt Cố Lăng dừng lại ở hai mắt Cố Cẩn Ngọc, nhẹ giọng nói: "Thấy đứa nhỏ vui vẻ như vậy, cũng không nói.”
Việt Thanh Sương ôm Cố Cẩn Ngọc sắp ngủ đi tắm, không nghĩ tới vừa đặt người vào trong bồn tắm, Cố Cẩn Ngọc đã tỉnh.
Nước ấm bao bọc toàn thân, Cố Cẩn Ngọc mở hai mắt nhập nhèm, trên người mềm nhũn, trượt thẳng vào trong nước.
Việt Thanh Sương nhanh tay lẹ mắt kéo cậu ra, cấp tốc rút khăn mặt lau khô nước trên mặt cho cậu.
Cố Cẩn Ngọc mờ mịt mở mắt lần nữa, dường như còn chưa biết rõ đã xảy ra chuyện gì: "Mẹ…”
“Tắm rửa xong chúng ta lại đi ngủ được không". Việt Thanh Sương lo lắng Cố Cẩn Ngọc không muốn tắm, dỗ dành trước.
Cố Cẩn Ngọc giật giật thân thể, nước quanh thân cũng dao động theo, kéo theo vịt con trôi nổi trong bồn tắm cũng đong đưa.
“Vịt vịt..." Cố Cẩn Ngọc cố gắng với tới con vịt nhỏ cách cánh tay mình, cầm trong tay nhéo nhéo.
Cố Cẩn Ngọc ngơ ngác nắm con vịt nhỏ, đột nhiên ngẩng đầu nói với Việt Thanh Sương: "Mẹ, Ngọc Ngọc buồn ngủ.”
Việt Thanh Sương vừa định nói tắm rửa xong là có thể đi ngủ, kết quả Cố Cẩn Ngọc nói xong một câu này, lại nhắm mắt lại nhanh chóng ngủ thϊếp đi.
Việt Thanh Sương:...
Bà buồn cười tắm rửa cho Cố Cẩn Ngọc xong, thay áo ngủ vịt con màu vàng nhạt, sau đó đặt người lên giường đắp chăn, cuối cùng tắt đèn rời đi.
Ánh trăng nhàn nhạt bị khung cửa sổ cắt ngang, chiếu xuống mặt đất.
Cố Cẩn Ngọc mơ mơ màng màng tỉnh lại, chống cánh tay ngồi dậy, dụi mắt nhìn trái nhìn phải.
Tầm mắt rơi vào khoảng không, không có anh trai mập mạp ở bên cạnh như trước, càng không có những bạn nhỏ khác. Căn phòng trống rỗng, chỉ có rèm cửa sổ thổi lên khi gió thổi vào phòng.
Trong phòng quá yên tĩnh, Cố Cẩn Ngọc đột nhiên rất khổ sở rơi nước mắt.
Một mình khóc một lát, Cố Cẩn Ngọc ôm thú bông Tiểu Dương trên giường xốc chăn lên chân trần chạy ra ngoài cửa.
Cậu chuyển cái ghế nhỏ qua kiễng chân mở cửa, sau khi ra khỏi phòng đứng ở giữa hành lang gấp khúc không biết nên đi đâu.
Cuối cùng, cậu chuyển tầm mắt khóa chặt ở phòng đối diện.
Phòng Cố Nguyện vẫn không khóa cửa, Cố Cẩn Ngọc cũng mở cửa phòng Cố Nguyện như lần trước, dưới ánh sáng yếu ớt của đèn đêm trong phòng, một hơi chạy đến bên giường Cố Nguyện.
Ném thú bông Tiểu Dương lên giường Cố Nguyện, sau đó chính mình cũng bò lên giường, lại ôm thú bông Tiểu Dương chui vào ổ chăn, tất cả động tác liền mạch lưu loát.
Cố Nguyện ngủ ngon lành, cảm giác được bên cạnh bỗng nhiên có thêm một người, mở mắt nhìn đối diện với khuôn mặt em trai xinh đẹp.
Cố Nguyện giật giật môi, cho rằng mình đang nằm mơ, còn tự véo mình.
Rất đau, không phải đang nằm mơ.
“Em trai Ngọc Ngọc?" Cố Nguyện chống cánh tay mượn ánh đèn đêm nhỏ nhìn người bên cạnh, muốn gọi Cố Cẩn Ngọc dậy hỏi tình huống, lại sợ đánh thức cậu.
Cố Cẩn Ngọc tựa hồ là nghe được có người gọi cậu, dùng mặt cọ cọ thú bông Tiểu Dương, nhưng không có tỉnh lại.
Cố Nguyện:...
Anh nhìn trái nhìn phải, cũng không thấy Cố Lăng và Việt Thanh Sương, do dự một lát, cũng chỉ có thể theo nằm trở về trên giường.
Đèn ngủ nhỏ bên giường sáng suốt đêm, trong bóng đêm đen kịt chiếu xuống một mảnh ánh sáng ấm áp.
Lúc Cố Nguyện tỉnh lại, phát hiện mình bị Cố Cẩn Ngọc ôm như gối ôm. Mà gối ôm thú bông Tiểu Dương chân chính không biết bị đẩy xuống giường từ lúc nào, đang đáng thương nằm ở trên thảm.
Cố Nguyện cứng đờ không dám động đậy, anh cố gắng nhỏ giọng gọi Cố Cẩn Ngọc tỉnh lại, nhưng chỉ có một tiếng mũi mềm mại.