Mà người kia, mặc đồng phục trẻ em phong cách Anh, thoạt nhìn cũng lớn hơn Cố Cẩn Ngọc một tuổi. Rõ ràng bốn năm tuổi, hết lần này tới lần khác thoạt nhìn lại cực kỳ hiểu chuyện, an tĩnh đứng ở một bên.
Cố Lăng ôm Cố Cẩn Ngọc, chỉ cảm thấy đứa con nhỏ này chỗ nào cũng mềm nhũn, không giống với con lớn của mình chút nào, ngay cả ôm đứa nhỏ cũng không dám dùng sức quá mạnh, sợ khí lực quá lớn làm đau con.
Dì viện trưởng cố nén cảm xúc chua xót, nhìn Cố Cẩn Ngọc bị ôm lên xe.
Việt Thanh Sương ngược lại không vội vã lên xe với Cố Lăng, mà cúi đầu điều chỉnh cảm xúc, sau đó đi tới bên cạnh dì viện trưởng.
Bà cúi đầu thành khẩn cảm ơn dì viện trưởng ăn mặc mộc mạc này, cũng đưa hộp quà đã chuẩn bị sẵn qua.
Dì viện trưởng vừa giơ tay từ chối lên, chợt nghe Việt Thanh Sương nói: "Đây cũng là một ít quà chuẩn bị cho bọn nhỏ trong viện, lát nữa trợ lý Lưu sẽ tới đưa thêm.”
Nói xong, tầm mắt Việt Thanh Sương lướt qua cửa lớn viện phúc lợi đã lộ rõ sự cũ kĩ tháng năm, nhìn về phía mấy đứa nhỏ tò mò nhìn lén bên trong, lộ ra nụ cười.
“Sau này chúng tôi sẽ tài trợ tất cả chi phí giảng dạy và y tế cho bọn trẻ trong viện.”
Bàn tay từ chối của dì viện trưởng dừng lại giữa không trung, bà hơi mở to hai mắt, biết đây là một chuyện lớn vui mừng đối với bọn nhỏ.
“Cái này, cái này rất cảm ơn hai người". Tay dì viện trưởng đặt trước người không kiềm chế được kích động nắm lấy, bà theo tầm mắt Việt Thanh Sương nhìn về phía mấy đứa nhỏ trong viện, trong lòng khẽ thở dài.
Bà thu hồi tâm tư phức tạp, lại nói với Việt Thanh Sương một ít thói quen nhỏ của Cố Cẩn Ngọc.
“Sữa phải uống ấm, lạnh uống vào bụng sẽ không thoải mái. Sữa chua cũng không thể cho nó uống nhiều......" Dì viện trưởng lải nhải nói, càng nói giọng nói càng nhỏ.
Bà hít sâu một hơi, nở nụ cười: "Tôi nói có lẽ hơi nhiều…”
“Không". Đôi mắt xinh đẹp của Việt Thanh Sương hàm chứa cảm kích, "Những thứ này còn phải nhờ có bà, năm đó là chúng tôi không chú ý, nếu như không phải được mọi người chiếu cố, hiện tại tôi có thể nhìn thấy Tiểu Ngọc hay không cũng không nhất định.”
Nói xong, Việt Thanh Sương hít sâu một hơi.
Vành mắt bà ửng đỏ, từ sau khi nhận được tin tức so sánh DNA của cảnh sát, Việt Thanh Sương không ngừng rơi nước mắt.
Bên kia, Cố Lăng ôm đứa nhỏ khóc lóc đi vào trong xe, tài xế hiểu chuyện kéo tấm ngăn phía trước và phía sau xuống, để lại không gian cho người một nhà ông chủ.
Cố Cẩn Ngọc rúc vào trong lòng người đàn ông xa lạ tự xưng là ba này, lông mi cong cong dính nước mắt.
Đợi đến khi Việt Thanh Sương trở lại trong xe, nhìn thấy bộ dáng luống cuống của Cố Lăng.
Cố Cẩn Ngọc từ trên vai Cố Lăng ngẩng đầu, xuyên thấu qua cửa sổ xe đóng chặt nhìn thấy cửa lớn viện phúc lợi dần dần xa xôi, nước mắt vốn đã không ngừng chảy càng dữ dội.
Việt Thanh Sương do dự một chút, lấy ra sữa cho trẻ em đã sớm chuẩn bị tốt, cẩn thận đưa cho Cố Cẩn Ngọc, cũng cố gắng nhẹ giọng dỗ dành cậu.
“Sau này không có việc gì, ba mẹ còn có thể dẫn con về chơi.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Cẩn Ngọc ửng đỏ, đôi mắt xinh đẹp cũng hơi sưng lên.
Cậu thút thít ôm lấy sữa cho trẻ em Việt Thanh Sương dựa tới, tủi thân hít hai hơi.
Một bàn tay lớn rơi trước mắt cậu, rồi lại nhẹ nhàng lau khô nước mắt cho cậu.
Cố Lăng thuận thế sờ sờ trán Cố Cẩn Ngọc, sau khi xác nhận nhiệt độ bình thường thì thở phào nhẹ nhõm.
Xe vững vàng chạy về phía trung tâm thành phố, mà tinh lực của đứa bé ba tuổi thật sự có hạn, sau khi khóc lớn một hồi không lâu đã ôm bình sữa mới uống được mấy ngụm ngủ thϊếp đi.
Việt Thanh Sương thấy Cố Lăng ôm đứa nhỏ không thoải mái, vì thế mở miệng nói: "Để em ôm.”