“Vâng". Cố Quan Nam thoải mái dựa vào thân cây, vừa vặn nhìn thấy Cố Cẩn Ngọc nhặt lên một cánh hoa từ trên mặt đất, sau đó quay đầu đặt cánh hoa lêи đỉиɦ đầu Cố Nguyện.
Cố Quan Nam:...
Hắn một lời khó nói hết, nghĩ thầm may mắn người bị đùa bỡn kia không phải mình, kết quả một giây sau chợt nghe thấy Cố Cẩn Ngọc mềm giọng gọi: "Anh trai.”
Nhưng đối tượng bị gọi không phải hắn, mà là Cố Nguyện được thả một cánh hoa trên đỉnh đầu.
Cố Quan Nam:???
Cố Quan Nam khẽ chậc: "Bé ngốc, gọi ai là anh trai đây.”
Vừa nói xong, hắn chợt nghe được một tiếng cười nhạo.
Cố Quan Nam quay đầu, nhìn về nơi phát ra tiếng cười nhạo mình, ba của hắn.
Cố Lăng khép máy tính lại, trong ánh mắt nhìn con trai lớn mang theo một chút chế nhạo: "Ghen tuông của em trai cũng muốn ăn? Muốn Ngọc Ngọc gọi là anh trai, chỉ dựa vào trốn xa như vậy nhìn lén là không thể thực hiện được.”
“..." Cố Quan Nam sờ sờ mũi, "Con biết mà, đây không phải là sợ em ấy không thích con sao.”
Cố Lăng nhướng mày, ánh mắt nhảy qua Cố Quan Nam, nhìn về phía Cố Cẩn Ngọc phía sau hắn.
Cố Cẩn Ngọc đang chơi đùa bên kia tựa hồ cảm giác được ánh mắt bên này, xoay người cũng nhìn lại, trên mặt còn lộ ra nụ cười ngọt ngào, đôi mắt nhạt màu tràn đầy vui vẻ, mỗi người bị cậu nhìn đều sẽ không nhịn được cười theo.
Cố Lăng cũng không ngoại lệ, người từ trước đến nay nổi tiếng trong công ty là ma quỷ mặt lạnh, cũng cong khóe miệng.
“Đứa nhỏ rất ngoan, cô nhi viện bên kia nuôi thằng bé rất tốt". Cố Lăng cười nhạt, thoạt nhìn người cũng dịu dàng vài phần, "Có rảnh thì thể chơi với thằng bé nhiều một chút.”
Cố Quan Nam: "Vâng.”
Trong lúc hai người nói chuyện, Cố Cẩn Ngọc dùng cả tay lẫn chân đứng lên, thất tha thất thểu chạy về phía hai người.
Cố Lăng có chút kinh ngạc, nhưng vẫn mở rộng hai tay.
Sau đó lập tức bị Cố Cẩn Ngọc nhào vào lòng.
“Ba, bụng Ngọc Ngọc trống không". Cố Cẩn Ngọc bò lên đùi Cố Lăng ngồi, cậu vô cùng tự nhiên làm nũng, cái này tựa như thiên phú bẩm sinh của cậu, người bị làm nũng sẽ hận không thể nâng thứ trân quý nhất trên đời đến trước mặt cậu.
Cố Lăng đỡ lưng Cố Cẩn Ngọc phòng ngừa cậu ngã xuống, đồng thời sờ sờ bụng Cố Cẩn Ngọc: "Để ba sờ thử xem, bụng Ngọc Ngọc trống không à?”
Cố Cẩn Ngọc không biết đây là Cố Lăng đang đùa cậu, nặng nề gật đầu: "Trống rỗng.”
Cố Lăng tựa như tự hỏi, lại cười hỏi: "Vậy Ngọc Ngọc muốn ăn gì?”
Điều này khiến Cố Cẩn Ngọc nhỏ tự hỏi ngược lại mình, cậu suy nghĩ một lần những món ăn ngon trong đầu, cũng không thể nghĩ ra món muốn ăn nhất.
Cố Cẩn Ngọc giơ tay muốn cắn ngón tay, may mà bị Cố Lăng chú ý kịp thời ngăn cản.
Cố Quan Nam cũng thấy một màn như vậy, cũng xách Cố Nguyện an tĩnh đi tới, kẹp dưới cánh tay đi vào trong phòng: "Mang đi rửa tay trước đi.”
Cố Lăng cũng đang có ý này, một tay ôm Cố Cẩn Ngọc đi theo vào phòng bếp.
Cố Cẩn Ngọc ngồi trên cánh tay rắn chắc hữu lực của Cố Lăng, ngọt ngào phát ra tiếng thán phục đáng yêu: "Oa, Ngọc Ngọc ngồi cao.”
Tuy nói dì và chị tình nguyện viên trong viện phúc lợi đều rất tốt, nhưng trên cơ bản mọi người đều là phụ nữ, rất ít khi Cố Cẩn Ngọc được ôm một tay ngồi cao như vậy.
Cố Nguyện vẫn nhìn về phía em trai, cho đến khi cậu bị Cố Quan Nam ôm đến bồn rửa tay trong bếp, mới chậm rãi thu hồi tầm mắt, im lặng rửa tay của mình.
Bể nước trong bếp không có ghế nhỏ cho trẻ con, chiều cao Cố Cẩn Ngọc nhất định là không với tới.
Cậu có thể rửa tay ở trong bồn, hoàn toàn dựa vào việc Cố Lăng ở sau lưng nâng cậu, nếu không đối với đứa nhỏ mà nói đây là việc xa ngoài tầm với.
Cố Cẩn Ngọc ngoan ngoãn rửa tay xong, một lần nữa ngồi trở lại chỗ ngồi riêng bên cạnh bàn ăn, vểnh chân nhỏ nhìn cơm tối được đưa lên bàn.