Cố Cẩn Ngọc nhìn chăm chú, căn bản không cảm thấy hành vi của mình sẽ làm Cố Nguyện ngượng ngùng, cậu nhìn Cố Nguyện tránh đi tầm mắt của mình, còn vươn ngón tay nhỏ của mình chọc chọc mặt Cố Nguyện.
Cố Lăng một đường xuống lầu, trên đường nhìn thấy động tác của Cố Cẩn Ngọc, xác nhận hai đứa nhỏ không có xu thế đánh nhau, vì thế không quản nữa.
Cố Nguyện đột nhiên bị Cố Cẩn Ngọc chọc vào mặt, trực tiếp ngây dại.
“Em trai..." Anh nói được một nửa, mím môi.
Tại sao em trai đột nhiên chọc mặt anh, Cố Nguyện chớp mắt, không đoán ra động tác này là có ý gì. Nhưng anh hi vọng đây là cơ hội phá đi lớp băng trong mối quan hệ giữa mình và em trai, vì thế lần thứ hai đưa mặt của mình lên.
Anh đã sớm có thể nói câu dài, rồi lại giống như lúc hai tuổi gập ghềnh nói chuyện: "Nếu em, em trai thích, có thể lại, lại chọc mặt.”
Cố Cẩn Ngọc lại rụt tay mình lại, cậu ôm bàn tay vừa mới chọc vào má Cố Nguyện, thoạt nhìn không phục nói: "Ngọc Ngọc không thích anh trai xấu xa.”
Cố Nguyện lại chớp chớp mắt, sau khi nghe được danh xưng anh trai xấu xa này, thất lạc cụp mắt nhìn mặt đất dưới chân.
Cố Cẩn Ngọc không biết mình đã làm tổn thương trái tim anh trai, bởi vì Cố Lăng đã đi tới nhà ăn, mà mình cũng bị Việt Thanh Sương đã sớm chờ ở đó đưa bình sữa cho.
Cậu ôm bình sữa uống sữa, thỉnh thoảng đong đưa đầu một chút, ngược lại là không có bộ dáng thương tâm như trước khi ngủ.
Việt Thanh Sương buông lo lắng trong lòng xuống một chút, nhận lấy Cố Nguyện từ trên người Cố Lăng, đặt lên ghế trẻ em thuộc về anh, lại đẩy một ly sữa khác tới trước mặt anh.
Khác với Cố Cẩn Ngọc, Cố Nguyện đã sớm bắt đầu uống sữa bằng ly, mà Cố Cẩn Ngọc bởi vì được viện trưởng viện phúc lợi và chị gái tình nguyện cưng chiều, đến nay vẫn không bỏ bình sữa.
Cố Cẩn Ngọc cắn bình sữa, nhàm chán bẻ ngón tay đùa bỡn.
Cố Lăng ôm Cố Cẩn Ngọc ngồi xuống, phát hiện Cố Cẩn Ngọc không giãy dụa khóc như trước, trong lòng âm thầm mừng rỡ.
Ông không chút biến sắc vuốt gáy đứa bé, nói: "Sau khi cơm nước xong, Ngọc Ngọc có muốn ra ngoài chơi bóng với anh trai không?”
Không có đứa trẻ nào cự tuyệt chơi đùa, tự nhiên Cố Cẩn Ngọc cũng không ngoại lệ.
Ánh mắt cậu sáng lên, nặng nề gật đầu: "Ngọc Ngọc muốn.”
Cố Lăng nhắc nhở cậu: "Là chơi với anh Tiểu Nguyện.”
Anh Tiểu Nguyện chính là anh trai xấu xa trong mộng, Cố Cẩn Ngọc biết điều này.
Bên ngoài cửa sổ nhà ăn là bãi cỏ và sân cỏ xanh mướt, góc cách đó không xa còn có một cái xích đu và thiết bị vui chơi cho trẻ em.
Sức hấp dẫn đối với trẻ con trực tiếp kéo đến điểm tối đa.
Cố Cẩn Ngọc không do dự bao lâu, lần này ngay cả ăn cơm cậu cũng không quan tâm, kéo tay Cố Lăng sốt ruột muốn xuống: "Muốn xuống, Ngọc Ngọc muốn chơi xích đu.”
Việt Thanh Sương:...
Bà trợn trắng mắt không hiểu ra sao nhìn chồng, sau đó dùng thân thể che ở trước người Cố Cẩn Ngọc, ngăn cách tầm mắt cậu và phong cảnh bên ngoài.
“Ngọc Ngọc ăn cơm xong lại đi chơi có được không.”
Trong lòng nhớ thương lại không nhìn thấy xích đu, Cố Cẩn Ngọc giẫm lên người Cố Lăng đứng lên, nhưng bên hông còn có cánh tay Cố Lăng vòng qua che chở.
“Mẹ, Ngọc Ngọc muốn chơi xích đu.”
“Cơm nước xong rồi đi chơi có được không". Việt Thanh Sương xách Cố Cẩn Ngọc đang đứng trên đùi Cố Lăng lên, đặt cậu lên ghế trẻ em đối diện Cố Nguyện.
Bởi vì nguyên nhân vị trí, sân và xích đu vốn giương mắt là có thể nhìn thấy biến thành sau lưng, Cố Cẩn Ngọc nhỏ gian nan lắc đầu muốn đi xem xích đu mình nhớ mong, nhưng bởi vì nguyên nhân ghế trẻ em mà tầm mắt luôn bị lưng ghế ngăn cản.
“Mẹ, Ngọc Ngọc không nhìn thấy.”
“Cơm nước xong là có thể nhìn thấy". Việt Thanh Sương đặt hai phần thức ăn trước mặt Cố Cẩn Ngọc và Cố Nguyện, "Tiểu Nguyện đã ăn cơm rồi, nếu Ngọc Ngọc ăn chậm, sẽ thấp hơn anh Tiểu Nguyện nha.”