Lúc Cố Cẩn Ngọc tỉnh lại, chỉ cảm thấy ánh mắt còn rất khó chịu.
Cậu muốn dụi đôi mắt khó chịu của mình, nhưng bàn tay đã bị một bàn tay nắm lấy trước khi chạm vào mắt.
Một giọng trẻ con vang lên bên tai: "Không thể lấy tay dụi mắt.”
Cố Cẩn Ngọc nhỏ đội mái tóc rối bời buồn ngủ theo tiếng nhìn lại, ánh mắt mờ mịt làm cho cậu thoạt nhìn càng ngốc manh.
Cố Nguyện kéo tay Cố Cẩn Ngọc, chỉ lớn hơn Cố Cẩn Ngọc một tuổi, nhưng tính cách lại trầm ổn hơn Cố Cẩn Ngọc nhiều.
Tuy rằng từ trầm ổn này dùng ở trên người đứa bé bốn tuổi rất khác thường.
Cố Cẩn Ngọc nhỏ cắn khóe môi, đẩy tay Cố Nguyện ra, rầu rĩ nói: "Em không muốn anh chạm vào.”
Cố Nguyện bị đẩy ra vẫn không muốn buông tay Cố Cẩn Ngọc ra, trong lòng anh hơi đau đớn, nhưng trên mặt không có biểu hiện, mà kiên trì nói: "Không thể lấy tay dụi mắt, bẩn.”
“Mới không bẩn". Cố Cẩn Ngọc nhìn Cố Nguyện một cái, hắng hắng cổ nhìn hoa văn trên chăn, "Ngọc Ngọc thơm thơm, mới không bẩn.”
Cậu lại thở phì phò nhìn Cố Nguyện: "Anh xấu mới bẩn, Ngọc Ngọc thơm.”
Cố Nguyện trưởng thành thế nào cũng chỉ có bốn tuổi, anh bị cách nói của Cố Cẩn Ngọc làm cho bối rối, do dự một lát, vẫn dựa theo suy nghĩ của mình mà giải thích: "Nhưng lấy tay dụi mắt sẽ rất bẩn, trong sách nói như vậy.”
“A, em ghét anh, Ngọc Ngọc mới, mới không bẩn". Cố Cẩn Ngọc đột nhiên dùng sức rút tay mình về, xốc chăn từ trên giường bò xuống.
Cậu đứng ở trước mặt Cố Nguyện, sau đó tự cho là rất dùng sức mà hừ một cái với đối phương, chạy chậm đi vào phòng tắm.
Cố Nguyện nhỏ mím môi, không tức giận, ngược lại cảm thấy hành động vừa rồi của em trai thật đáng yêu.
Sợ em trai gặp chuyện không may, Cố Nguyện cũng đi theo vào phòng tắm, vừa vặn nhìn thấy Cố Cẩn Ngọc nhỏ dùng cả tay lẫn chân leo lên ghế dựa, Cố Nguyện theo bản năng đỡ cậu.
Cố Cẩn Ngọc vừa vặn bò lên ghế, lại run rẩy muốn đứng lên đi lấy nước. Nhưng lá gan của cậu lại nhỏ rất sợ ngã xuống, khi Cố Nguyện vươn tay ra đỡ, thân thể vô cùng thành thật đặt tay lên.
Tay của em trai rất mềm.
Đây là ý nghĩ đầu tiên trong lòng Cố Nguyện.
Anh cố gắng kiễng chân đỡ em trai, nhìn em trai thành công mở van nước ra mới thở phào nhẹ nhõm.
Dòng nước ào ào chảy vào bồn rửa mặt, lúc này Cố Cẩn Ngọc mới bỏ hai tay vào trong nước cẩn thận rửa tay.
Lúc Cố Lăng đến xem Cố Cẩn Ngọc có tỉnh lại hay chưa, sau chỉ đẩy cửa thấy giường lộn xộn, lại không thấy một đứa bé.
Có điều cửa phòng tắm không đóng, tầm mắt Cố Lăng ở trong phòng nhìn xung quanh một vòng, rất nhanh đã chú ý tới động tĩnh trong phòng tắm.
Ông đi tới, nhìn thấy biểu tình trên mặt hai đứa nhỏ nghiêm nghị như muốn ra chiến trường, không khỏi bật cười trong lòng.
Cố Nguyện thấy Cố Lăng đi vào, hô: "Chú Cố.”
Cố Lăng lên tiếng, trước tiên vỗ vỗ đầu Cố Nguyện: "Về rồi à?”
“Vâng". Cố Nguyện cụp mắt gật đầu.
Cố Lăng giúp Cố Cẩn Ngọc khó khăn đi tới van nước tắt công tắc, sau đó nửa ngồi xổm xuống mỗi tay ôm lấy một đứa bé.
“Đi thôi, đi ăn cơm trước, Ngọc Ngọc có đói bụng không?”
Tầm mắt đột nhiên cao lên, Cố Cẩn Ngọc nhỏ sợ hãi mà kinh hô thành tiếng, ngay sau đó ôm bả vai Cố Lăng không buông tay: "Ngọc Ngọc sợ.”
Cố Nguyện bên kia cũng bị dọa thân thể cứng đờ, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh tốt chính mình, an tĩnh tựa vào trên người Cố Lăng bất động cũng không nói lời nào.
Động tác ôm bằng một tay của Cố Lăng khiến Cố Nguyện cách em trai rất gần, anh thậm chí có thể nhìn thấy một nốt ruồi nhỏ rất nhạt dưới mắt trái của em trai.
Nghe được Cố Cẩn Ngọc kêu sợ, Cố Lăng điều chỉnh tư thế một chút, để Cố Cẩn Ngọc có thể gần sát ngực mình hơn.
Sau khi đổi tư thế, Cố Lăng thấy Cố Cẩn Ngọc dần dần thả lỏng, lúc này mới đi ra ngoài.
Cố Cẩn Ngọc nhỏ ghé vào trên vai ba, tò mò nhìn trái nhìn phải, nhàm chán lại nghiêng mặt ghé vào trên vai Cố Lăng nhìn chằm chằm mặt Cố Nguyện, nhìn một tia nắng bay lên gò má Cố Nguyện nhỏ.