Ngữ điệu của Tiêu Lỗi bên kia có chút thấp: "Có muốn suy nghĩ thêm một chút hay không.”
Việt Thanh Sương có chút không kiên nhẫn thay đổi tư thế: "Những người khác không biết thân phận của Tiểu Nguyện, nhưng anh nên biết, em không có cách nào quay chương trình giải trí này.”
“Ý của anh là, dẫn Ngọc Ngọc đi thử xem.”
Tiêu Lỗi nói xong lời này, Việt Thanh Sương cho rằng mình nghe lầm.
Nhưng Tiêu Lỗi vẫn không buông tha.
“Thanh Sương, hiện tại mọi người còn không biết Ngọc Ngọc đã được tìm về. Nếu tham gia chương trình giải trí, đây chính là cơ hội tốt nhất để công khai Ngọc Ngọc". Tiêu Lỗi khuyên nhủ từng chút từng chút, "Một trong những nhà đầu tư chương trình giải trí là chồng em, cho nên về tính an toàn của chương trình giải trí này em có thể yên tâm.”
"Mặt khác, mượn cơ hội quay chương trình giải trí, ngươi còn có thể ở chung một chỗ bồi dưỡng cảm giác với Ngọc Ngọc--"
Tiêu Lỗi còn chưa nói xong, đã bị Việt Thanh Sương cắt đứt.
“Anh nói nhà đầu tư là Cố Lăng?”
Việt Thanh Sương quay đầu nhìn Cố Lăng đang tao nhã uống cà phê, híp mắt: "Em biết rồi, em sẽ suy nghĩ.”
Nói xong, không đợi Tiêu Lỗi đáp lại bà đã mạnh mẽ vang dội cúp điện thoại.
Đứng dậy đi tới bên cạnh Cố Lăng gõ gõ bàn, sau đó cũng không quay đầu lại đi vào trong sân ngoài phòng ăn.
Cố Lăng:...
Cố Lăng cười khổ một tiếng, từ từ đặt cà phê xuống đi theo.
Hai người đều không chú ý tới Cố Cẩn Ngọc một mình uống sữa đã càng ngày càng tức giận.
Cố Cẩn Ngọc nhỏ ném bình sữa lên bàn, thở phì phò muốn từ trên ghế xuống. Nhưng biện pháp an toàn của ghế trẻ em được làm rất hoàn thiện, cậu vặn vẹo một lúc lâu ngược lại khiến mình mệt đến thở hồng hộc.
“Mẹ hư, ba hư". Không xuống được ghế, vành mắt Cố Cẩn Ngọc lại nhanh chóng đỏ lên, bộ dáng muốn khóc không khóc được.
Cố Cẩn Ngọc nhỏ đương nhiên là nghe không hiểu Việt Thanh Sương đang nói cái gì, cậu chỉ bắt được mấy từ then chốt xuất hiện trong giấc mơ – Tiểu Nguyện.
Cố Nguyện là ai, Cố Cẩn Ngọc còn nhớ rõ, tối hôm qua cậu bị nội dung cuốn sách trong mộng làm tỉnh giấc, còn nửa đêm chạy tới cắn mặt anh trai xấu xa kia.
Trong thế giới quan nhỏ của Cố Cẩn Ngọc, cậu chỉ nghe ra Việt Thanh Sương muốn mang Cố Nguyện đi làm chuyện gì, mà không phải muốn mang theo cậu.
“Mẹ hư, không, không cần Ngọc Ngọc". Nước mắt tụ tập ở hốc mắt, nhoáng một cái đã lăn xuống, lại rơi xuống bàn.
Đợi đến khi Cố Lăng và Việt Thanh Sương trở về, vừa nhìn thấy một màn như vậy, hai người đều sợ ngây người.
Chính xác hơn, là vừa sợ vừa hoảng.
Việt Thanh Sương ba bước đã gộp thành hai bước đi tới bên cạnh Cố Cẩn Ngọc ôm cậu rời khỏi ghế thiếu nhi.
“Sao lại khóc". Việt Thanh Sương lau nước mắt cho Cố Cẩn Ngọc.
Cố Cẩn Ngọc nức nở, bả vai run lên, nói chuyện cũng không liền mạch.
“Mẹ hư, mẹ hư, lại, lại không cần, không cần Ngọc Ngọc". Tiếng khóc của trẻ con lẫn lộn trong lời nói, lời nói cũng mơ hồ không rõ rất khó phân biệt.
Việt Thanh Sương nghe nhiều lần mới hiểu được, nhưng bà cho rằng mình và Cố Lăng cùng nhau rời đi khiến đứa trẻ mới ba tuổi không có cảm giác an toàn.
“Được được được, là mẹ không suy nghĩ kỹ, lần sau không để Ngọc Ngọc một mình". Việt Thanh Sương vừa lau nước mắt, vừa cầm lấy bình sữa bị ném lên bàn, cố gắng dỗ dành Cố Cẩn Ngọc.
Cố Cẩn Ngọc khóc đến khó chịu, lại bắt đầu nấc cục.
Kinh nghiệm trong mộng làm cho Cố Cẩn Ngọc rất khó lý giải, cậu chỉ có thể biết mình bởi vì chuyện của anh trai xấu mà bị Việt Thanh Sương và Cố Lăng bỏ qua, ném đến một nơi xa lạ, không có bạn bè không có người thân, càng không có dì và anh trai mập mạp trong viện phúc lợi.
"Hu hu hu". Khóc quá tàn nhẫn, Cố Cẩn Ngọc đột nhiên bắt đầu phun sữa, càng làm cho Việt Thanh Sương hoảng hốt đến hoang mang không biết làm sao. Cố Lăng sợ hãi, ông vỗ vỗ lưng Cố Cẩn Ngọc sợ trẻ con bị sặc cổ họng, lại gọi điện thoại cho bác sĩ gia đình đang trên đường.
Cố Cẩn Ngọc nức nở, lại oa một cái phun sữa, như vậy càng thêm không thoải mái.
Hai mắt cậu đẫm lệ nhìn Việt Thanh Sương: "Mẹ, Ngọc Ngọc khó chịu.”
Đợi đến khi bác sĩ gia đình tới, Cố Cẩn Ngọc đã nằm ở trên giường ngủ, chỉ là thoạt nhìn ngủ rất không an ổn.
Việt Thanh Sương vuốt ve đôi mày nhỏ nhíu lại của đứa bé, bác sĩ gia đình bên cạnh kiểm tra đơn giản một chút.
Cố Lăng hỏi: "Thế nào?”
Bác sĩ gia đình khép hộp kiểm tra lại, lắc đầu: "Không có chuyện gì, nhiệt độ đó sẽ không bị phỏng. Về phần nôn sữa, hẳn là khóc quá dữ dội.”
Việt Thanh Sương còn có chút lo lắng: "Sao nó lại đột nhiên khóc dữ dội như vậy, có phải trải qua chuyện khi còn bé khiến trong lòng nó không có cảm giác an toàn hay không?”
Bác sĩ đỡ chân kính: "Có thể, nhưng cần bác sĩ tâm lý phán đoán, về phương diện này tôi không chuyên nghiệp.”
Cố Lăng đưa bác sĩ gia đình rời đi, trong phòng chỉ còn lại Việt Thanh Sương và Cố Cẩn Ngọc đang ngủ.
Việt Thanh Sương đau lòng cầm khăn lông ướt đắp mắt cho Cố Cẩn Ngọc.
Sau khi Cố Lăng trở về, Việt Thanh Sương cũng không quay đầu lại, tầm mắt vẫn luôn dính trên người Cố Cẩn Ngọc.
Cố Lăng im lặng đóng cửa lại.
Việt Thanh Sương đột nhiên mở miệng: "Mấy ngày nữa, chúng ta đưa Ngọc Ngọc đến chỗ bác sĩ Diêu khám đi.”
Cố Lăng không chần chờ: "Được.”
Ông đi tới phía sau vợ mình, cúi đầu hôn lên trán bà.
“Đừng lo lắng, hiện tại đã tìm được Ngọc Ngọc về rồi.”
"Mọi thứ sẽ ổn thôi."