Cố Lăng cho rằng Cố Cẩn Ngọc vẫn nhớ rõ chuyện mình ôm cậu rời khỏi viện phúc lợi, cũng không quá để ở trong lòng, chỉ buông tay ra với Cố Cẩn Ngọc.
“Vậy được rồi, lần sau chờ Ngọc Ngọc không tức giận nữa, ba lại ôm Ngọc Ngọc.”
Cố Lăng tránh đường, nhưng Việt Thanh Sương vẫn còn lo lắng chuyện giữa Cố Cẩn Ngọc và Cố Lăng.
Cố Lăng: "Không sao, Ngọc Ngọc mới ba tuổi, cái gì cũng không hiểu.”
Nói xong Cố Lăng đưa tay búng búng cái mũi nhỏ của Cố Cẩn Ngọc.
“Dẫn nó đi ăn cơm trước đi, Tiểu Nguyện đã ăn xong rồi.”
Cố Lăng đã nói như vậy, Việt Thanh Sương thuận thế hỏi cái khác.
“Quan Nam đâu?”
“Tài xế đưa nó đến trường rồi.”
Bà và Cố Lăng làm việc và nghỉ ngơi đều rất lành mạnh, đã sớm ăn cơm xong, cho nên hiện tại có thể dành rất nhiều thời gian chăm sóc Cố Cẩn Ngọc dậy muộn ăn cơm.
Cố Cẩn Ngọc lại ngồi lên cái ghế thiếu nhi kia.
Cậu vỗ tay nhìn một loạt bữa sáng trước mặt mình, vụng về cầm đũa nhi đồng kẹp bánh bao thủy tinh.
Cố sức gắp lên cắn một miếng, một giây sau, Cố Cẩn Ngọc lại oa một cái phun ra: "Nóng bỏng, miệng đau nhức.”
Việt Thanh Sương đang lấy điện thoại di động ra chuẩn bị xem tin nhắn của người đại diện, nghe được động tĩnh này, ngay cả điện thoại di động cũng không để ý, sốt ruột tới kiểm tra khoang miệng Cố Cẩn Ngọc.
“Cục cưng bị bỏng? Để mẹ nhìn xem". Việt Thanh Sương nắm hai gò má Cố Cẩn Ngọc hơi dùng sức, Cố Cẩn Ngọc đã bị nhéo mở miệng.
Cố Lăng cũng trước tiên đưa ly nước lạnh qua, Việt Thanh Sương đút cho Cố Cẩn Ngọc mấy ngụm, thấy Cố Cẩn Ngọc không kêu đau nữa mới yên lòng.
Cố Lăng thử nhiệt độ bánh bao thủy tinh: "Hơi nóng, nhưng chắc sẽ không bị phỏng.”
“Đợi lát nữa để bác sĩ gia đình đến kiểm tra một chút". Việt Thanh Sương vẫn không yên lòng.
Được.
Cố Cẩn Ngọc uống hai ngụm nước lớn, mới cảm thấy trong miệng không còn đau nữa.
“Em bé còn đau không?" Việt Thanh Sương lo lắng hỏi.
“Ngọc Ngọc không đau". Cố Cẩn Ngọc vuốt bụng nhỏ của mình, "Mẹ, bụng nhỏ nói nó đói, Ngọc Ngọc muốn ăn cơm.”
Việt Thanh Sương sợ Cố Cẩn Ngọc bị phỏng trong khoang miệng, vẫn luôn hỏi: "Cục cưng thật sự không đau sao?”
Cố Cẩn Ngọc lắc lắc cái đầu nhỏ, lắc lắc chân nói lại một lần: "Mẹ, Ngọc Ngọc muốn ăn cơm.”
Việt Thanh Sương lại nói: "Mẹ đi chuẩn bị sữa cho con, đợi bác sĩ khám xong chúng ta lại ăn cơm được không?"
Tuy rằng là giọng điệu hỏi, nhưng sau khi Việt Thanh Sương nói xong lời này, đã quay đầu nói với Cố Lăng: "Anh trông Ngọc Ngọc một chút, em đi chuẩn bị sữa cho đứa nhỏ, đừng ăn điểm tâm nữa.”
Cố Lăng ăn hết bánh bao thủy tinh còn lại, thử độ ấm, cảm thấy Việt Thanh Sương có chút lo lắng quá mức.
“Đừng lo lắng như vậy". Cố Lăng có thể hiểu được tâm tình khẩn trương quá độ của vợ hiện tại, cho dù đứa nhỏ vừa sinh ra đã ngoài ý muốn mất đi cho đến ba năm sau mới tìm về cũng sẽ có loại tâm lý khẩn trương treo lơ lửng trong tim này.
Nhưng ông vẫn khuyên, tuy rằng Cố Lăng đã sớm mời bác sĩ gia đình cho Cố Cẩn Ngọc.
Việt Thanh Sương: "Không được, Ngọc Ngọc mới ba tuổi, vạn nhất nó bị thương nhưng không biểu đạt thì làm sao bây giờ.”
Việt Thanh Sương còn không cho chồng không gian để thuyết phục, trực tiếp đi chuẩn bị sữa, đồng thời gọi điện thoại cho bác sĩ gia đình.
Cố Lăng nhìn bóng lưng Việt Thanh Sương hồi lâu, cho đến khi nghe được giọng nói của Cố Cẩn Ngọc.
“Ngọc Ngọc đói bụng.”
Cố Lăng điều chỉnh xong cảm xúc, trầm giọng trấn an Cố Cẩn Ngọc.
“Mẹ chuẩn bị sữa cho Ngọc Ngọc, có thể uống sữa ngay đây.”
Có thể uống sữa ngay.
Đối với Cố Cẩn Ngọc siêu cấp thích uống sữa mà nói, sữa tuyệt đối là tồn tại thứ nhất trong lòng cậu.
Cho nên cậu nhanh chóng an tĩnh lại, ánh mắt nhìn chằm chằm phương hướng Việt Thanh Sương rời đi, đôi mắt nhỏ sáng ngời chờ mong sữa của mình đến.