Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiếu Gia Thật Không Muốn Thừa Kế Gia Nghiệp

Chương 4

« Chương Trước
Đường Tinh sửng sốt một lát, khi hoàn hồn lại định nói chuyện, thì bị giọng nói dưới lầu của Mạnh Diệu Đông cắt ngang.

“Vân Chu, đến lúc chúng ta ra ngoài rồi, ba cho con năm phút nữa.”

Không biết có phải Đường Tinh ảo giác hay không, cậu cảm thấy lúc nghe được giọng nói này, cậu hình như nhìn thấy Mạnh Vân Chu hơi nhíu mày.

Mạnh Vân Chu cao giọng nói: “Được, con xuống liền.”

Trước khi đi anh vỗ nhẹ vai Đường Tinh: “Cậu lấy điện thoại ra.”

Đường Tinh không biết anh muốn làm gì, nên lấy điện thoại ra.

Mạnh Vân Chu ra hiệu cho cậu mở khóa, Đường Tinh nhìn ngón tay anh cử động, muốn cảm thán một câu ngón tay cậu ấy nhanh quá ,bấm liên tục liên tục, tốc độ nhanh tới mức làm Đường Tinh hoa cả mắt.

Điện thoại trở lại tay của Đường Tinh, Mạnh Vân Chu nói: “Tôi đã thêm số điện thoại và thông tin liên lạc của tôi cho cậu , có chuyện gì có thể trực tiếp tìm tôi, có đôi khi tôi sẽ bận, nhưng làm xong sẽ trả lời cậu.”

Sau khi anh nói xong, Đường Tinh thấy anh đi vào căn phòng bên, rất nhanh anh lại đi ra, đã thay một bộ vest khác, ngay cả khuy măng sét cũng đổi thành cái khác.

Khi anh đi ra cửa thấy Đường Tinh vẫn còn ở đó, đứng ở cầu thang vẫy tay chào anh.

Giữa trưa Đường Tinh cùng Đổng Miên ngồi ăn cơm, chỉ có hai người bọn họ, Đổng Miên sợ không khí quá xấu hổ, thỉnh thoảng sẽ nói mấy câu với Đường Tinh.

Đường Tinh cúi đầu vội vàng ăn cơm, Đổng Miên sợ cậu bị nghẹn bảo cậu ăn chậm một chút.

Đổng Miên: “Không cần gấp gáp, ăn từ từ, thấy món nào hợp khẩu vị thì nói với mẹ, sau này nói dì làm thêm.”

Đường Tinh xua xua tay, hy vọng nàng đừng nói nữa, quấy rầy cậu ăn cơm.

Đổng Miên ngừng nói, phát hiện Đường Tinh vẫn đang ăn, động tác chậm lại một chút, sau đó lại tăng tốc, nhưng…… đứa nhỏ này ăn rất khỏe.

Dì giúp việc mỗi lần nấu sẽ nấu nhiều thêm một chút, kết quả bị Đường Tinh đem đồ ăn dư đều ăn sạch sẽ, còn ăn hai chén cơm.

Cậu ợ lên một cái, Đổng Miên vừa định nhíu mày, kết quả nhìn biểu cảm của cậu, cảm thấy…… Rất đáng yêu.

Đổng Miên thấy cậu ăn nhiều quá nên bảo cậu đi tiêu thực, nghỉ trưa một chút, tỉnh dậy muốn mua quần áo cho cậu.

Đường Tinh: “Quần áo kỳ thật không cần, con có rồi, chủ yếu con cũng không thích đi dạo phố.”

Đổng Miên nói: “Yên tâm đi, không cần đi dạo phố.”

Buổi chiều Đổng Miên cầm vài quyển tạp chí thời trang cho Đường Tinh xem, “Thích cái nào con chọn đi, sẽ có người giao đến tận nhà .”

Đường Tinh: “……” Cậu cho rằng hạnh phúc của người giàu chính đi dạo mua sắm trong trung tâm thương mại và quẹt thẻ liên tục để cảm thấy vui vẻ.

Thì ra nghèo nàn đã hạn chế sự tưởng tượng của ta.

Đến buổi chiều vẫn không nhìn thấy Mạnh Vân Chu, nhớ tới cách ăn mặc trước đó của anh, Đường Tinh mở khóa điện thoại, nhìn thấy hình đại diện của người bạn mới trên WeChat.

Tương tự như cảm giác anh mang lại cho mọi người, hình đại diện là đám mây trôi giữa bầu trời và chiếc thuyền lẻ loi trên dòng sông nối liền.

Đường Tinh bấm vào hình đại diện, xem tường wechat của Mạnh Vân Chu.

Nội dung anh đăng mỗi lần đều rất ngắn, đại loại như “ Trời nắng không biết có cầu vồng không”, “Cuộc sống bắt đầu trở nên buồn tẻ, tôi đã già trước tuổi rồi”.

Đường Tinh cảm thấy giống như tự nói chuyện với chính mình.

Cậu nghĩ tới gì đó, chạy xuống lầu đứng bên cạnh Đổng Miên, cậu há miệng thở dốc: “Mẹ, con muốn thêm WeChat của mẹ, mẹ đưa điện thoại cho con được hông ?”

Đây là lần đầu tiên Đường Tinh kêu nàng như vậy, Đổng Miên cũng không ngờ tới mình có chút kích động , sau khi nàng đưa điện thoại, mới cẩn thận nhìn chằm chằm vào lông mày của Đường Tinh .

Kỳ thật căn bản không cần kiểm tra DNA, khi hai đứa nhỏ ở trước mặt họ, Đường Tinh 100% là con ruột của nàng, đều do tạo hóa trêu người, nàng đột nhiên nhớ tới bộ dáng ăn cơm ngấu nghiến của đứa nhỏ, xem ra mấy năm nay đứa nhỏ ở bên ngoài chịu không ít cực khổ.

Hơn nửa năm không có người thân nào bên cạnh, Đổng Miên càng nghĩ càng đau lòng, nhịn không được đỏ hốc mắt.

Đường Tinh không chú ý tới biến hóa của nàng, cậu giờ phút này dùng wechat Đổng Miên một lần nữa vào tường wechat Mạnh Vân Chu, phát hiện nội dung không khác gì mình đã xem.

Xem ra Mạnh Vân Chu có thể chưa hạn chế* mình. *屏蔽 không biết tính năng trong wechat là gì ai biết chỉ mình với .

Đường Tinh thêm bạn xong, đem điện thoại trả lại cho Đổng Miên, thấy hốc mắt nàng đỏ, nhìn bộ phim truyền hình đang chiếu trong phòng khách rồi bình luận: “Đây là bộ phim cẩu huyết ngược luyến, xem bi kịch dễ hư mắt, mẹ nên xem mấy bộ phim ngọt ngào á.”

Đổng Miên: “……”

Đường Tinh luôn cảm thấy tường cá nhân là một thế giới tương đối riêng tư, cậu cảm thấy hành vi nhìn trộm của mình, có chút không đạo đức nên đã gửi tin nhắn cho Mạnh Vân Chu.

Đường Tinh: 【 tôi xem tường wechat của cậu rồi. 】

Mạnh Vân Chu: 【 làm sao vậy hả? 】

Sau khi gửi anh phát hiện mình vô thức thêm chữ hả ở phía sau, Mạnh Vân Chu còn cảm thấy khá thú vị .

Đường Tinh: 【 cậu quên hạn chế tôi rồi. 】

Mạnh Vân Chu: 【 tại sao tôi phải hạn chế cậu hả? 】

Đường Tinh: 【……】

Người này một chút lòng phòng bị cũng không có? Đường Tinh có chút bối rối, chẳng lẽ đây là chiến thuật mới ? ( Editor: Mẹt Tinh Tinh overthinking giai đoạn cuối :))) )

Nhưng Mạnh Vân Chu đã bày tỏ thái độ của mình, Đường Tinh phồng má, hiên ngang lẫm liệt lại vào soi tường wechat của Mạnh Vân Chu.

Là cậu muốn cho tôi xem, vậy tôi sẽ xem kỹ càng.

Một cái dấu chấm câu cũng không buông tha.
« Chương Trước