Chương 3

Xe chạy suốt chặng đường gần hai tiếng đồng hồ.

Đường Tinh cầm điện thoại nói chuyện với Tất Lan Ngôn suốt chặng đường.

Vốn cảm thấy trong hoàn cảnh ồn ào, Mạnh Vân Chu ngạc nhiên khi hôm nay hiệu suất làm việc của mình khá cao, chủ yếu là do tâm trạng tốt.

Đã lâu rồi anh chưa có tâm trạng như này.

Sau khi tiến vào khu biệt thự xe bắt đầu giảm tốc độ lại, rẽ qua vài khúc cua, dừng trước căn biệt thự màu trắng ngà.

Đường Tinh liếc mắt nhìn hàng rào màu trắng, còn có vườn hoa ngoài trời trên tầng 2 tầng 3, vui vẻ hỏi: “Mạnh Vân Chu, phòng của tôi có vườn hoa không?”

Mạnh Vân Chu xách máy tính lên, nhìn chằm chằm vào đầu tóc rối bời của cậu một hồi, nhẹ nhàng gật đầu: “Có.” Hơn nữa còn rất lớn.

“Nhưng ……” Mạnh Vân Chu lại nói: “Hình như trước khi ra khỏi nhà cậu quên chải đầu rồi.”

Đường Tinh còn tưởng rằng lúc này anh sẽ nói “Nhưng không có chỗ cho cậu”.

“ Ahhh ” Đường Tinh xua tay nói: “Tôi còn chưa rửa mặt đánh răng, cậu tới sớm quá.” Kỳ nghỉ phải ngủ đến mặt trời lên cao đây mới gọi là kỳ nghỉ chứ.

Mạnh Vân Chu không nói nữa, anh mở cửa xuống xe, sau đó lại xách vali nhỏ của Đường Tinh trên tay, chờ Đường Tinh xuống xe, dẫn cậu đi vào bên trong.

Đường Tinh rất hài lòng với sự chu đáo của anh, nói thật giả thiếu gia đối mặt với nhau, cũng không nhất định sẽ như nước với lửa.

Cậu vừa mới bước vào cửa, đã nghe được giọng nói chán ghét của Mạnh Diệu Đông: “Vừa trở về đã bắt nạt Vân Chu, cái vali nhỏ như vậy còn không tự mình xách được tay bị gãy à?”

Đường Tinh trừng mắt nhìn ông: Chính ông cũng nói vali nhỏ như vậy ……

Cậu bỗng nhiên cảm thấy sự chu đáo vừa rồi khả năng đều là mây bay, đây có lẽ là thủ đoạn nhỏ của Mạnh Vân Chu, nhưng khi Đường Tinh vừa nghĩ như vậy thì phát hiện ánh mắt của Mạnh Vân Chu đang nhìn về phía mình, lời xin lỗi trong ánh mắt anh không có vẻ gì là giả tạo.

Đường Tinh thở dài trong lòng, quên đi, dù sao cũng là con trai ruột của lão Đường, cho dù mình có khó chịu, vì lão Đường mình cũng không muốn cùng cậu ta so đo làm gì .

Mạnh Vân Chu giải thích nói: “Là con muốn giúp một chút và cũng không có việc gì có thể giúp cậu ấy.”

Mạnh Diệu Đông nhìn Đường Tinh chỗ nào cũng không vừa mắt: “Vân Chu à, bị ôm nhầm không phải vấn đề do con, con không cần cảm thấy như mình mắc nợ cậu ta.”

Sắc mặt của Mạnh Vân Chu hơi thay đổi.

Nếu trước kia Mạnh Diệu Đông nói những lời này thì anh có thể tin, nhưng là bây giờ một chữ cũng không tin.

Đổng Miên cảm thấy nói những lời này trước mặt hai đứa nhỏ không thích hợp.

Chủ động lại hỏi Đường Tinh gần nhất nghỉ ngơi thế nào? Ăn sáng chưa? Ăn cái gì?

Loại câu hỏi khách sáo như này, tuy nói bọn họ là những người xa lạ, nhưng thật sự nói ra như vậy, thì mối quan hệ huyết thống của bọn họ đặt biệt vô nghĩa.

Đường Tinh cũng không biết tại sao, mấy ngày nay tính tình của cậu không được tốt lắm.

Đặc biệt là lúc đối mặt với hai vợ chồng này.

Nhưng từ tận đáy lòng không thể chán ghét Mạnh Vân Chu được.

Trên mặt Đường Tinh nở một nụ cười ngọt ngào, trả lời Đổng Miên: “Bữa sáng của con không có dinh dưỡng gì, cũng không phải là tổ yến bào ngư nên không có gì đáng nói.”

Nụ cười trên môi Đổng Miên đông cứng lại, nhưng khi nhìn vào nụ cười trên mặt Đường Tinh hai lúm đồng tiền ngọt ngào bên cạnh, bà cảm thấy chắc mình suy nghĩ nhiều, đứa nhỏ này chỉ là tính tình thẳng thắn mà thôi.

Bà nhìn bộ đồ Đường Tinh đang mặc, rồi nói: “Buổi trưa nghỉ ngơi một chút, buổi chiều mẹ dắt con đi mua quần áo, muốn mua gì nói thẳng với mẹ là được.”

Đường Tinh cười gật đầu, ở trong lòng đem Đổng Miên từ 40 điểm nâng lên thành 50 điểm.

Còn Mạnh Diệu Đông sao.

Trứng ngỗng, một điểm cũng không cho ông ta.

Mạnh Vân Chu xách theo vali, dắt Đường Tinh đi lên lầu, mở cửa phòng bên trái tầng hai cho cậu: “Đây là phòng ngủ lớn nhất, đồ đạc đã dọn xong rồi, tôi để lại một chút cho cậu dùng, nếu như không thích có thể kêu dì giúp việc dọn đi hoặc là đem vứt đi.”

Đường Tinh từ lời của anh hiểu được: “Thì ra đây là phòng của cậu? Cậu sao lại muốn cho cho tôi? Tôi không kén chọn như vậy, tôi ở phòng khác cũng không sao.”

Căn phòng này rộng gần bằng căn hộ trước đây của cậu.

Mạnh Vân Chu nói đơn giản và rõ ràng: “Cái này vốn dĩ là của cậu, còn có……”

“Ba của cậu nói chuyện có chút cứng rắn, giống mấy người lớn tuổi ngày xưa, cậu không cần cùng ông ấy đối cứng, ông ấy sẽ không tìm cậu gây rắc rối.”

“Mẹ cậu thì tính tình ôn hòa không có độc lập ý kiến, nhưng cậu rất dễ dàng gần gũi với bà ấy.”

Sao lại bắt đầu ba cậu mẹ cậu rồi……

“Từ từ,” Đường Tinh cảm thấy kịch bản đi lệch với những gì cậu đã nghĩ, “Sao cậu lại nói với tôi những chuyện này?”

Mạnh Vân Chu quản lý lại biểu cảm của mình, nói với Đường Tinh : “Có lẽ có chút khó tin, nhưng sự thật là tôi rất hoan nghênh cậu trở lại, cho dù cậu muốn tôi rời đi..……”

“Không không không không,” Đường Tinh cảm thấy không cần nghiêm trọng như vậy, nhanh chóng ngắt lời anh: “Cậu cứ ở chỗ này đi, rời khỏi đây cậu liền……” Thành cô nhi.

Đường Tinh không có nói hết, nhưng Mạnh Vân Chu đã nghe hiểu, khóe miệng anh nhẹ nhàng kéo thẳng, ngay lúc Đường Tinh cho rằng anh sẽ tức giận thì Mạnh Vân Chu lại thả lỏng khóe miệng.

Mạnh Vân Chu: “Ông ấy…… Là người như thế nào?”

Trong lòng hai người đều biết, “ông ấy” nói ở đây chính là lão Đường, Đường Tam Tài.