Editor: Mèo yêu Cá
Nói tới đây, cảnh sát thật sự đã tiến vào phòng. Đám côn đồ mặt mày biến sắc, nhưng đúng thật là bọn họ đã tụ tập cờ bạc lại còn gạt tiền người khác nên cũng không dám phản kháng, rầu rĩ bị lôi đi.
Có lẽ là không theo kịp nhịp độ tiến triển, Trương Hải Phong há hốc mồm quay đầu nhìn Giang Lâm Song, sau đó còn chưa kịp nói câu gì đã được cảnh sát mời đi hỗ trợ điều tra.
Những người còn lại nhanh chóng được nhóm vệ sĩ mà anh em nhà họ Tạ dẫn tới sơ tán đi hết, lúc này Tạ Trường Hành mới xoay người hỏi Giang Lâm Song: "Cậu không bị thương gì chứ?"
Giang Lâm Song vẫn nhìn Tạ Trường Hành bằng vẻ mặt cổ quái như cũ, người bên đây tưởng cậu cảm thấy mình keo kiệt bèn mỉm cười nói: "Mười vạn cũng là tiền mà."
Sòng bạc trái phép trong con hẻm nhỏ có giở trò quát tháo thì cũng chỉ có thể tưởng tượng có được mười vạn, ngay cả số tiền nạp game của Tạ Thanh Ngọc một tháng cũng không vượt quá con số này. Nhưng Giang Lâm Song rất tán thành cách lý giải của Tạ Trường Hành, mười vạn cũng là tiền mà, vô duyên vô cớ lại bị gạt thì đâu có được.
Nhưng đây không phải lý do mà Giang Lâm Song nhìn người này, là vì cậu thật sự cảm thấy cả người Tạ Trường Hành đều vô cùng hoàn hảo, dùng làm sinh vật bất tử thì giá trị (đẹp mắt) thực tiễn sẽ nhiều biết nhường nào.
Tạ Trường Hành không hề cảm nhận được sự nguy hiểm, nói: "Bác sĩ nói ngày mai có thể cho cậu xuất viện, tôi muốn tới gặp cậu một chút, hỏi xem cậu thích kiểu phòng ốc như nào để tranh thủ bố trí phòng ổn thỏa cho cậu trong hôm nay luôn."
Giang Lâm Song nghĩ ngợi một chút, nghiêm túc hỏi: "Vậy anh phải quay về căn phòng tôi thuê giá rẻ trước đó hả? Có cần bố trí gì cho anh không?"
Dù sao cũng có quan hệ máu mủ, có khi anh lại muốn tìm hiểu về cội nguồn... Mặc dù Giang Lâm Song cảm thấy kiểu cha mẹ ruột như thế chỉ cần biết sơ qua là được rồi, nhất định đừng để tâm tới sẽ dễ khiến tâm trạng bị ảnh hưởng.
Lúc còn ở thế giới này, Giang Lâm Song đã đối diện với sự bạo lực lạnh của cặp nam nữ kia, nhưng lại không có hành động đánh đập gì nhiều. Bởi vì Giang Lâm Song đã học được cách nhìn mặt đoán ý và diễn tròn vai ngoan ngoãn, đã từng có một khoảng thời gian cậu thật sự không hiểu tại sao "cha mẹ" cậu lại không hề yêu thương cậu dù chỉ một chút.
Nhưng cậu cũng nhanh chóng không có để ý tới mấy chuyện đó nữa... Thứ mà quân chủ quan tâm là Ảnh Nguyệt hắt bóng xuống, cậu sẽ đi tới một thế giới tươi sáng huy hoàng khác, trong thế giới phép thuật và kiếm đó cậu gần như đã có tất cả rồi.
Nếu nói như thế thì Giang Lâm Song có chút đồng cảm với Tạ Trường Hành nữa kia, nếu như cuộc đời của họ không bị tráo đổi thì người khó tránh khỏi số mệnh được chiêu gọi tới đại lục Diana để trở thành pháp sư truyền kỳ phải nên là Tạ Trường Hành rồi.
Ơ, cũng chưa chắc. Nếu như là Tạ Trường Hành thì nói không chừng sẽ làm Thánh kỵ sĩ, toả sáng muôn nơi, tạo ra ô nhiễm ánh sáng, như vậy thì Đại thống lĩnh cũng không cần phải lo lắng chuyện không có người nối nghiệp nữa rồi.
Nghe cậu nói như thế, tất cả mọi người đều sửng sốt. Tạ Long Ngâm lập tức giận tím mặt, một tay ghì chặt vai của Tạ Trường Hành, lạnh lùng nói: "Cho dù cậu có quay về nhà họ Tạ thì Trường Hành cũng vẫn mãi là người nhà của chúng tôi. Trong nhà có thêm vị trí của cậu nhưng cũng không bớt đi Trường Hành..."
"Anh cả." Tạ Trường Hành đưa tay lên nắm lấy bàn tay đang đặt trên vai mình, nói: "Lâm Song nói rất đúng, em nên đi xem qua thử."
Người thanh niên tên Giang Lâm Song này rất không tầm thường, Tạ Trường Hành mỉm cười thản nhiên như không...
Người này còn sống, nhưng mùi vị chết chóc trên người lại rất nồng nặc, như thể cùng loại với hơi thở để lại trên tờ di thư của cặp vợ chồng kia, cũng giống hệt với dấu vết lưu lại trên ván giường mà lần trước anh đã lén tới xem.
Tạ Long Ngâm căng thẳng: "Trường Hành, em không cần phải..."
Tạ Trường Hành cũng không giải thích, chỉ nở nụ cười chừng mực.
Tạ Long Ngâm trừng mắt tức tối nhìn Giang Lâm Song, dáng vẻ như sắp ăn thịt người tới nơi, cứ như Giang Lâm Song còn dám nói nửa lời bảo Tạ Trường Hành đi nữa thì anh ta sẽ gào lên cắn người lập tức.
Mà Tạ Trường Hành vẫn giữ nguyên dáng vẻ ôn hoà, gạt bỏ đề tài không vui vẻ này đi, mỉm cười nói: "Cánh tay đó của cậu rất thú vị, từ đâu mà có vậy?"
Giang Lâm Song khẽ nhướn đuôi chân mày lên, đáp: "Tự tôi làm." Mỗi một tấc da thịt đều là do cậu bào chế cẩn thận! Hửm... Tối qua hẳn đã giấu kỹ lắm rồi, trông có vẻ Tạ Trường Hành không có phát hiện ra cánh tay này... Giang Lâm Song bày tỏ sự hài lòng đối với Kỵ sĩ Tử thần của mình, năng lực ẩn mình đạt tiêu chuẩn.
"Có thể cho tôi nhìn một chút không?" Tạ Trường Hành bày ra vẻ mặt chăm chú mà dịu dàng, cứ như anh thật sự chỉ là đang tò mò.
Giang Lâm Song lại bỗng cảm nhận được đôi chút nguy hiểm, đáp: "Không được, đạo cụ quý giá."