Editor: Mèo yêu Cá
Ngay khi ánh bình minh vừa ló dạng, Giang Lâm Song đã tỉnh lại.
Tối hôm qua ồn ào suốt cả đêm, vốn dĩ cậu muốn ngủ nướng, nhưng sáng sớm đã có người vào phòng, cảm giác của đại pháp sư quá nhạy bén, cho nên đã bị đánh thức.
Vào cửa chính là mẹ Trần, chính là mẹ của cô gái nằm ở giường trong chung phòng với Giang Lâm Song.
Con gái của bà đang ở ICU, đồ đạc vẫn còn ở trong phòng bệnh, mẹ cô ấy hình như là quay lại đây để thu dọn đồ đạc. Tuy rằng động tác nhẹ nhàng, nhưng Giang Lâm Song vẫn ngồi dậy, chào hỏi đơn giản với bà.
Mẹ Trần đang sắp xếp đồ đạc trên giường, thì bỗng nhiên từ dưới gối lấy ra một miếng ngọc bội được buộc bằng dây thừng. Ngọc bội được chạm trổ tinh xảo, điêu khắc một đôi uyên ương hí thủy, chất ngọc mát lạnh, cầm ở trong tay lành lạnh, nhìn qua chất lượng vô cùng tốt, màu sắc trong suốt, giá cả hiển nhiên xa xỉ.
"Cái này ở đâu ra?" Bà ấy hoang mang nhìn ngọc bội, cả nhà bà ấy đều không thích đồ trang sức bằng ngọc, cũng chưa từng mua qua, bà ấy vô thức hỏi Giang Lâm Song: "Đây là của cháu à?"
Giang Lâm Song đưa mắt nhìn thoáng qua, ngay sau đó cậu đưa tay ra cầm lấy miếng ngọc bội kia, sức mạnh vong linh nồng đậm dâng trào mãnh liệt, xuyên thấu qua làn da đầu ngón tay cậu, truyền thẳng vào sâu trong linh hồn.
Tựa như giữa hè được ăn một miếng dưa hấu mát lạnh, Giang Lâm Song cảm thấy vô cùng thoải mái.
Cậu nhìn kỹ miếng ngọc bội kia. Tuy rằng miếng ngọc bội được điêu khắc tinh tế, chế tác tinh xảo, nhưng tua ra và dây buộc của nó lại có màu nâu, có vẻ sờn cũ, có thể nhìn ra được đây là một món đồ cũ đã được cất giữ nhiều năm.
"Cái này không phải của cháu..." Giang Lâm Song thành thật trả lời: "Nhưng cháu cảm thấy nó cũng không phải của con gái dì."
Trên đó có tử khí.
"Đúng đúng, dì không có nhìn thấy Tuệ Tuệ nhà dì đeo ngọc bội bao giờ, vậy tại sao nó lại ở dưới gối của con gái dì nhỉ?" Mẹ Trần không nghe ra giọng điệu kỳ lạ của Giang Lâm Song, tự mình nói, bà đang muốn lấy lại, lại bị Giang Lâm Song mỉm cười ngăn cản.
"Để cháu mang nó đến trạm y tá, nhờ họ cất vào văn phòng thất lạc, có lẽ một y tá nào đó đã để quên nó." Giang Lâm Song nói.
"Vậy cũng được, làm phiền cháu rồi." mẹ Trần nói, cố gắng giữ vững tinh thần trò chuyện với Giang Lâm Song vài câu, rồi vội vã thu dọn đồ đạc rời đi.
Giang Lâm Song thấy người đi rồi, chọc chọc cánh tay đứt lìa đang ngủ say, nhét ngọc bội vào khe ngón tay, dặn dò: "Bẻ ra."
Cánh tay đứt lìa lắc lư, năm ngón tay co duỗi, như thể là đang ngáp. Sau đó nó nắm lấy ngọc bội, rắc một tiếng, bẻ miếng ngọc bội thành hai mảnh.
Bên trong quả nhiên là rỗng ruột, nhét một tờ giấy phù màu vàng, sau khi mở ra phía trên có đồ đằng chu sa. Giang Lâm Song xem không hiểu, nhưng vẫn có thể thấy rõ một hàng chữ nhỏ màu đỏ được viết ở giữa tờ giấy, trên đó viết tên Trần Mộng Huệ. Còn có hai hàng chữ nhỏ hơn một chút, một hàng hiển nhiên là ngày sinh tháng đẻ, cụ thể đến giờ và phút, theo bố cục thì dòng ở bên dưới lẽ ra là ngày tử vong, mà dòng chữ đó rõ ràng là hôm nay.
"Sặc." Hai ngón tay Giang Lâm nghiền nát tờ giấy kia, cảm nhận được một luồng âm khí lạnh lẽo.
Cho nên, chính là bởi vì thứ này ở trong phòng bệnh này, hơn nữa người giấy nhỏ được cánh tay đứt lìa tóm được hiển nhiên là chịu trách nhiệm dẫn đường, nên mới dẫn đến cái kiệu hoa ầm ĩ chết người kia chạy đến trong phòng này đón tân nương?
"Tuy rằng tao không phải pháp sư thích xen vào việc của người khác, nhưng nếu chuyện này đã tìm tới cửa, không thể coi như không thấy được..." hắn vỗ vỗ cánh tay đứt lìa: "Đúng không?"
Cánh tay đứt lìa lăn lộn trong chăn, bày ra dáng vẻ buồn ngủ không muốn tỉnh.
Giang Lâm Song đã quyết định, nếu như tối nay thứ đó còn dám đến nữa, cậu sẽ cho đối phương biết, quấy rầy một Đại pháp sư truyền kỳ đang ngủ thì phải trả giá như thế nào.
*
Trong hành lang nhỏ hẹp u ám, toàn bộ khu chung cư đã không còn ai sinh sống, không lâu nữa nơi này sẽ bị dỡ đi, thế nhưng bởi vì vị trí quá xấu, cộng thêm chính khu chung cư không có ai, cho nên tiền bồi thường cùng không không được bao nhiêu.
Trên cửa phòng 102 tầng 1 vốn có dán giấy niêm phong cảnh sát dùng để bảo quản hiện trường. Một chàng trai ngồi xe lăn dừng ở trước cửa, dùng ngón tay chạm vào giấy niêm phong một chút, tờ giấy niêm phong vẫn còn nguyên vẹn rơi xuống, anh xoay tay nắm, cánh cửa tựa như không có khóa, tùy ý mở ra.
Tạ Trường Hành không tiếng động mà nhanh chóng tiến vào bên trong, sau đó nhìn phòng khách nhỏ hẹp suýt chút nữa chen không nổi xe lăn của mình, thở dài.
Trong phòng khí than đã tản đi. Trong thời đại hiện đại, nơi năng lượng mới trở nên phổ biến, thật là làm khó cho hai vợ chồng có thể đốt được một chiếc bếp than kiểu cũ.
Anh nhìn chung quanh một vòng, trong nhà chỉ có một phòng ngủ và một phòng khách. Trên chiếc giường ván bị hỏng trong phòng ngủ chính chất đầy rác, ga trải giường, quần áo hỗn hợp, tàn thuốc và vỏ chai rượu trên sàn, thậm chí còn có cả thuốc lá và rượu. Chỉ nhìn thôi Tạ Trường Hành đã không muốn đi vào.
Ở một góc phòng khách có một không gian nhỏ được ngăn cách bằng một tấm rèm, anh xốc tấm rèm nhựa lên, lộ ra bên trong ngăn nắp, hóa ra đó là một chiếc giường tạm làm bằng ván cửa.
Người kia thỉnh thoảng trở về "nhà" một lần, chính là ngủ ở nơi như vậy.
Và nếu không có "tai nạn" của hai mươi năm trước, người ngủ ở đây hẳn là anh rồi. Tuy rằng, chuyện hai mươi năm trước, chắc chắn là có sự tham gia của lực lượng không phải là con người.
Mặc dù anh vẫn chưa điều tra ra được, lý do tại sao lực lượng không phải con người đó lại trăm phương ngàn kế, chỉ vì tráo hai đứa bé. Thế nhưng nguyên nhân hiển nhiên không phải chỉ vì tiêu diệt người đứng đầu tập đoàn họ Tạ.
Cũng không biết, nguyên nhân là ở trên người của anh hay là ở trên người Giang Lâm Song nữa.