Chương 22

"Bộ cậu để quên gì à?"

Minh Sùng tưởng rằng Triển Hồng quay lại, mớ vội vàng đứng dậy mở cửa.

Kết quả, khi cửa mở ra, người đứng bên ngoài lại là Đinh Tuấn Triết.

“Sao lại là cậu?” Đinh Tuấn Triết ngạc nhiên, khó tin nhìn Minh Sùng, rõ ràng rất bất ngờ về sự xuất hiện của cậu: “Sao cậu lại ở đây?”

Minh Sùng: “Câu này phải để tôi hỏi cậu mới đúng chứ? Cậu đến đây làm gì?”

Đinh Tuấn Triết mím môi không trả lời, sắc mặt không được tốt.

"Đến tìm Triển Hồng à?" Minh Sùng cười khẩy: "Sao, cậu đã dỗ dành được anh Khấu rồi à?"

Sắc mặt Đinh Tuấn Triết thay đổi, giọng điệu cứng nhắc: "Chuyện này không liên quan đến cậu!"

Minh Sùng rốt cuộc biết được bao nhiêu... Đinh Tuấn Triết đến bây giờ vẫn không thể xác định, nhưng trong lòng càng lúc càng lo lắng, như thể có chuyện gì đó đã vượt khỏi tầm kiểm soát.

"Triển Hồng không có ở đây, cậu có thể đi rồi." Minh Sùng lười biếng nói thêm với Đinh Tuấn Triết, trực tiếp bảo cậu ta rời đi.

Đinh Tuấn Triết bực bội, theo phản xạ nói: "Nếu thấy Triển không ở đây, thì tại sao cậu vẫn còn ở đây? Sao cậu không đi?"

"Ồ, tôi ở lại đây để ngủ một lát."

Đinh Tuấn Triết hít một hơi sâu: “Ý cậu là, thầy Triển đã để phòng nghỉ của anh ấy cho cậu ngủ?"

Minh Sùng khẳng định: "Cậu hiểu đúng rồi đấy."

Đinh Tuấn Triết: "..."

Cuối cùng, Minh Sùng đã thành công đuổi Đinh Tuấn Triết đi.

...

Lúc này, thực ra Triển Hồng chưa rời khỏi Đài truyền hình Anh Đào, cậu ấy rời khỏi phòng nghỉ, đến đi thẳng một phòng tiếp khách.

“Chị Thư, cảm ơn chị đã chạy một chuyến.”

Trong phòng tiếp khách ngồi một phụ nữ, khoảng hơn bốn mươi tuổi, trang phục thanh lịch, trông rất trí thức và chuyên nghiệp. Cô là quản lý của Triển Hồng, tên là Thư Tĩnh Quỳnh.

“Không cần cảm ơn, nhưng tôi rất tò mò, tại sao cậu không để tôi mang thẳng đến phòng nghỉ của cậu?”

Thư Tĩnh Quỳnh chống cằm, cười nói: "Tiểu Triển à, cậu không đúng rồi, nhanh chóng thành thật khai báo đi."

Triển Hồng ngồi đối diện Thư Tĩnh Quỳnh, bất đắc dĩ nói: “Em trai ở nhà cần ngủ, em sợ làm phiền cậu ấy, nên mới chọn đổi chỗ, không có gì đặc biệt đâu…”

“Em trai?” Thư Tĩnh Quỳnh phản ứng ngay lập tức: “Là em trai mà nhà cậu mới tìm lại được đó à?”

Triển Hồng gật đầu: “Là cậu ấy đấy.”

“Cậu ấy có thể hòa thuận với cậu sao?” Thư Tĩnh Quỳnh ngạc nhiên: “Hai người sẽ không đánh nhau chứ?”

Triển Hồng: "..." chị Thư à, em sẽ không đánh nhau với cậu ấy.”

Thư Tĩnh Quỳnh: “Vậy cậu để cậu ấy đánh cậu à?”

Triển Hồng: “...” Sao chúng em phải đánh nhau chứ?

“Đứa nhỏ đó tên là Minh Sùng phải không?” Thư Tĩnh Quỳnh nhìn biểu cảm trên mặt Triển Hồng, tiếp tục nói: “Tôi thấy cậu ấy cũng tham gia chương trình ‘Diễn xuất tài năng’ đấy, đứa nhỏ này rất đẹp trai, nhìn tính cách cũng rất tốt. Đến trận chung kết, cậu phải đối xử tốt với cậu ấy, đừng bắt nạt cậu ấy đó nhé.”

Triển Hồng dựa vào ghế, hai tay đan vào nhau, chậm rãi nói: "Chị Thư, chị có vẻ quan tâm đến Minh Sùng quá nhỉ?"

Thư Tĩnh Quỳnh thẳng thắn nói: “Cậu thấy sao nếu tôi ký hợp đồng với cậu ấy? Dù sao hai người cũng sẽ không đánh nhau, tôi thấy cậu cũng rất thích cậu ấy, đúng không?”

"Khụ..." Triển Hồng ngồi thẳng lên: "Sao đột nhiên... Chị Thư, tại sao chị lại muốn ký hợp đồng với Minh Sùng?"

“Minh Sùng có điều kiện ngoại hình rất ưu việt, dù đặt trong làng giải trí cũng là khuôn mặt hiếm có. Hơn nữa tôi thấy đứa nhỏ này diễn xuất cũng không tệ, nếu được đầu tư tốt, chưa chắc không thể nổi tiếng được.” Thư Tĩnh Quỳnh cười lạnh: “Không biết công ty Văn Tinh Entertainment và Khấu Thành Nghiệp làm gì, làm lỡ dở cậu ấy lâu như vậy, nếu để tôi quản lý, với tài năng như thế, cậu ấy sớm đã nổi tiếng rồi. Thật là phí phạm, bảo sao họ luôn thua chúng ta.”

“Đúng rồi, chẳng phải Minh tổng là anh cả của cậu sao? Dù sao Tinh Ảnh Entertainment cũng là của nhà họ Minh, Minh tổng không có ý kiến gì sao?” Thư Tĩnh Quỳnh nhìn Triển Hồng: “Nếu Minh Sùng muốn, cậu ấy hoàn toàn có thể ngay lập tức chấm dứt hợp đồng với Văn Tinh Entertainment, không cần lo lắng tiền vi phạm hợp đồng. Tôi nghĩ Văn Tinh Entertainment cũng sẽ không ngăn cản, không cho Minh Sùng đi.”