Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiếu Gia Thật Cầm Kịch Bản Đoàn Sủng

Chương 9

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Cháu đúng là đứa trẻ ngoan! Đi nào! Hôm nay ta rất vui, nhất định phải đãi hai vị một bữa cơm ngon. Sau này hai vị sẽ là khách quý của nhà họ Hạ chúng ta, nhà họ Hạ chúng ta vô cùng biết ơn hai vị!” Hạ lão gia tử và người nhà họ Hạ cùng cúi đầu cảm ơn Trần Tư Vận và Hạ Lan, đôi mắt ngấn lệ dẫn mọi người lên xe.

“Đúng rồi, còn có một việc, ba, thế còn chỗ Ngôn Quân chúng ta nên nói thế nào đây.” Hạ Vân Sơn vẫn luôn đắm chìm giữa vui và buồn, lúc này mới nhớ tới trong nhà còn có một đứa con trai “giả”.

“Dù sao cũng nuôi hơn 20 năm, không phải ruột thịt thì cũng là con cháu của nhà họ Hạ chúng ta, cha mẹ ruột của nó chưa chắc đã người tốt, việc này cứ giấu giếm vậy.”

“Ba, mẹ, ông nội nói đúng, nội tâm Ngôn Quân mẫn cảm, nói thẳng sợ sẽ tổn thương thằng bé, chúng ta cứ nói An An là em trai sinh đôi của thằng bé, năm đó bác sĩ cố ý ôm An An đi. Tuy lời nói dối này đầy kẽ hở nhưng cũng tốt hơn việc để thằng bé biết sự thật.”

Kiến nghị của Hạ Tế Xuyên cũng là một biện pháp tốt, mọi người đều gật gật đầu, sau khi thảo luận trong bữa cơm, Hạ Kỳ An cũng không ý kiến. Bọn họ tính toán để Hạ Kỳ An thu thập hành lý, hôm sau sẽ đến đón cậu đi.

Hôm sau, Hạ Kỳ An xuống xe cùng Hạ Tế Xuyên, nhìn thoáng qua đình viện an tĩnh tao nhã, trong lòng không có chút gợn sóng nào, cặp sách và hành lý của cậu đều được Hạ Tế Xuyên cầm, lúc này trong tay chỉ cầm một ly nước.

Cậu nhìn lại phía trước, Hạ Vân Sơn, Cố Yến Kiều, Cố Thời Yến, còn có lão gia tử, dẫn theo quản gia và bảo mẫu đứng ở cửa, đôi mắt toàn là nước mắt, mà ở giữa bọn họ, là một cậu trai trạc tuổi cậu, đôi mắt sưng đỏ.

“An An, ba mẹ thì con đã gặp rồi, tới gặp những người khác nào, đây là dì Từ, đây là quản gia Lưu, đây là … anh trai sinh đôi của con, Ngôn Quân. Ngôn Quân, đây là em trai, Kỳ An.”

“Em trai, chào em, hoan nghênh em về nhà.”

Hốc mắt Hạ Ngôn Quân sưng đỏ, nắm lấy đôi tay Hạ Kỳ An, thanh âm run rẩy: “Em trai, hoan nghênh em về nhà, anh đã nghe ba mẹ kể, không phải sợ, anh nhất định sẽ bảo vệ em thật tốt.”

Người trước mặt rất gầy, hơi lùn so với cậu, nhưng khí chất rất nhã nhặn, lập tức nhìn ra đây là thiếu gia được nuông chiều từ bé, toàn thân đều tỏa ra hào quang được nuông chiều. Lúc này hốc mắt còn hồng, ai nhìn thấy cũng sẽ nói một câu thương hương tiếc ngọc.

Bình tĩnh xem xét, Hạ Kỳ An đối với người anh trai “Đoạt thân phận của mình” cũng không có địch ý gì, thân phận của hai người bị tráo cũng không phải do anh ta làm, thật sự mà nói thì hai người bọn họ đều là người bị hại.

Hiện tại đã trở về, Hạ Kỳ An cũng không ra vẻ mà bày ra gương mặt u ám nữa, dù sao cũng nên cho nhau một cơ hội, để hai bên tiếp nhận.

“Cảm ơn.” Hạ Kỳ An cười một chút, hơi gật gật đầu, so với giống Hạ Vân Sơn hay Hạ Tế Xuyên, gương mặt cậu càng giống Cố Thời Yến và Cố Yến Kiều hơn, nhưng mềm mại hơn, khi cười càng thêm động lòng người, khiến ai nhìn cũng động lòng.

Thấy bọn họ nhận nhau hoà thuận như vậy, người nhà họ Hạ cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Ngày hôm qua sau khi trở về, lúc nhắc việc này với Hạ Ngôn Quân, bọn họ đã rất lo lắng, không nghĩ tới hiện tại Hạ Ngôn Quân tuy vẫn khóc nhưng thái độ lại rất khoan dung.

“Được rồi, ba anh em các con đừng đứng ở bên ngoài nữa, mau vào đi.” Gương mặt Cố Yến Kiều nở nụ cười, rất tươi tắn rạng rỡ, lôi kéo ba anh em vào phòng: “An An, tối hôm qua ba mẹ đã dọn dẹp phòng ngủ mới cho con, ở canh phòng của anh hai, hai anh em có gì giúp nhau, phòng của anh Ngôn Quân ở đối diện phòng các con, con nhìn thử xem có thích không.”

Bày trí trong phòng đều là nguyên bộ, màu trắng gạo ấm áp, nhưng vật trang trí rõ ràng dựa theo sở thích của Hạ Kỳ An, do Cố Yến Kiều cố ý hỏi Hạ Lan và Trần Tư Vận rồi trang trí, còn mua đủ loại sách và thú bông, máy tính cũng là loại mới nhất, muốn thứ gì cũng có.

“Con rất thích, cảm ơn… Cảm ơn dì.”

“… Haizz, đứa trẻ này, còn cảm ơn gì chứ, đây là việc mẹ nên làm.” Lời nói là nói như vậy, giọng Cố Yến kiều vẫn hơi nghẹn ngào, bà gượng tươi cười, nắm tay Hạ Kỳ An: “An An, con ở nơi này, mẹ sẽ không ép con, con muốn gọi dì thì gọi dì, mẹ sẽ chờ con.”

“Đúng vậy, An An, ba mẹ nguyện ý chờ đợi, con đừng để trong lòng. Thôi, con đặt hành lý ở đây, để dì Từ sắp xếp, chúng ta đến phòng khách nghỉ một lát nhé.” Hạ Vân Sơn lại đây, ôm chặt vợ con, cùng nhau tới sô pha.

Trong nhà rất ít khi mọi người đông đủ như vậy. Cố Thời Yến dù sao cũng khác họ, hơn nữa công việc ở quân khu rất bận rộn, rất ít khi đến nhà họ Hạ, lão gia thói quen ở nhà cũ chơi cờ câu cá cùng bạn già, hiếm khi tới nơi này, lúc này thế nhưng lại đông đủ.

“An An, ba nhớ hình như con học ở thành phố A đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Đại học A! Em trai, em thật lợi hại, có thêm điểm có thể thi đậu đại học A hẳn cũng rất khó, không giống anh, năm đó thiếu chút nữa là rớt.” Hạ Ngôn Quân kinh ngạc hô một tiếng, biểu cảm rất ngạc nhiên.

Đại học A là đại học đứng đầu cả nước, thi đậu đại học A chắc chắn rất khó khăn, nhưng mẹ nuôi của Hạ Kỳ An là quân nhân, Hạ Ngôn Quân cứ vậy mà cho rằng cậu được cộng thêm điểm do chính sách nhà nước.

“Em là con của quân nhân, không phải con của liệt sĩ, không có cộng thêm điểm, hơn nữa năm đó em là được cử đi học.”

“… Hoá ra là vậy, lợi hại quá, không hổ là em trai của anh!” Hạ Ngôn Quân hơi nhếch khóe miệng cười, trong lòng có chút ganh tỵ, cậu ta là sinh viên ngành nghệ thuật. Năm đó thi đại học, Hạ Vân Sơn mời rất nhiều giáo viên về bổ túc môn văn hoá cho cậu ta, mới vừa đủ điểm vào đại học A, sát ranh giới mà bước vào vào viện mỹ thuật. Lúc này trong lòng có chút không cân bằng: “Chúng ta hẳn là ở cùng nơi, sao anh chưa từng gặp em vậy, em trai?”

Hạ Kỳ An liếc qua mắt cậu ta, trong mắt không có quá nhiều cảm xúc, hơi cúi đầu, lông mi ở trên mặt rủ xuống một mảng nhỏ tạo thành bóng: “Em không thích xã giao nên ít khi gặp người khác.”

“An An, các em sắp khai giảng rồi, khi nào em đến trường, anh đưa em đi.” Hạ Tế Xuyên cắt đứt lời nói của Hạ Ngôn Quân. Ngày thường ở trước mặt bọn họ nghĩ gì thì nói đó còn được nhưng đừng hòng khiến An An không vui. Những lời vừa rồi, trong tối ngoài sáng đều khiến người khác cảm thấy bằng cấp của An An hữu danh vô thực*, thằng bé không nói nhưng trong lòng chắc chắn không thoải mái.

(*): Có tên, có tiếng mà không thực chất, tồn tại trên danh nghĩa nhưng thật ra không có gì.
« Chương TrướcChương Tiếp »