"Tại sao em không trở về? Bọn anh sẽ yêu thương em." Hạ Tế Xuyên vẫn mặc vest, ngồi xổm trên đất, nhìn Hạ Kỳ An đang cúi đầu: "Cha mẹ yêu thương em, anh cũng vậy."
"Vậy còn em trai của anh thì sao? Cậu ấy sẽ ra sao bây giờ? Mọi người đã sống cùng nhau 20 năm rồi, đã quen với thân phận và cách sống của nhau, cả tình cảm gia đình nữa, sự xuất hiện của tôi chỉ khiến mọi người trở nên khó xử. Hiện tại tôi đang sống rất tốt, tôi không muốn rời xa gia đình của mình." Giọng Hạ Kỳ An rất kiên định, rõ ràng và bình tĩnh: "Cha mẹ của anh cũng khó có thể chấp nhận được điều đó, em trai của anh... Em trai của anh cũng sẽ rơi vào tình huống khó xử, từ hòn ngọc quý trong tay lại trở thành kẻ ăn nhờ ở đậu, điều đó không tốt cho cậu ấy. Gia đình của các người thiếu tôi vẫn là gia đình, nhưng gia đình của tôi, nếu thiếu tôi sẽ không thể là một gia đình nữa."
Lời nói của Hạ Kỳ An khiến mọi người rơi vào im lặng, đặc biệt là Hạ Lan và Trần Tư Vận. Cả hai không kìm được nước mắt, lau liên tục nhưng không thể ngừng, làm ướt cả bàn tay của Hạ Kỳ An.
Vẻ mặt của Cố Thời Yến và Hạ Tế Xuyên đứng bên cạnh cũng đầy phức tạp, vừa áy náy vừa đau lòng. Họ không ngờ Hạ Kỳ An lại suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng cậu nói không sai. Hạ Ngôn Quân đã quen được nuông chiều, nếu biết được sự thật, chắc chắn sẽ rất đau khổ.
Nhưng họ cũng có những toan tính riêng, sau hai mươi năm, họ không muốn từ bỏ cơ hội này.
"An An, anh biết em không nỡ rời xa mẹ và mẹ muôi, nhưng em phải hiểu rằng, dù em có theo bọn anh trở về, mama và mami của em vẫn sẽ không thay đổi, em vẫn là con của họ, em vẫn có thể trở lại gia đình này. Bọn anh chỉ muốn có một cơ hội để em trở về bên cạnh người thân của mình, để bù đắp hai mươi năm qua, trao lại cho em những gì thuộc về em."
"Đúng vậy, An An, cho chú và anh trai một cơ hội đi. Bọn chú sẽ cho cháu thời gian để bình tĩnh lại, chờ bọn chú nói chuyện với cha mẹ cháu xong, chúng tôi sẽ lại đến tìm cháu, được không?"
Cố Thời Yến nói xong cũng ngồi xổm trước mặt Hạ Kỳ An, khiến cậu không thể từ chối, đành phải gật đầu tạm thời đồng ý.
Chưa cần biết sau này Hạ Kỳ An chọn thế nào, chỉ cần hiện tại có cơ hội. Trên gương mặt Hạ Tế Xuyên và Cố Thời Yến cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười, họ lái xe chở ba người về, dừng lại một hồi lâu bên ngoài rồi mới lái xe trở về.
"Tế Xuyên, hôm nay cháu về thì đưa cha mẹ cháu đến chỗ chú... Thôi bỏ đi, cứ trực tiếp đưa cha mẹ cháu đến nhà ông cháu, hẳn là ông cháu có thể tiếp nhận được. Chúng ta sẽ bàn bạc, đừng để Ngôn Quân biết."
"Cháu hiểu rồi."
Tối hôm đó, khi Hạ Tế Xuyên về đến nhà họ Hạ, cả nhà vừa dùng bữa xong. Hạ Vân Sơn và Cố Yến Kiều lâu ngày không thấy con trai lớn về nhà, có chút ngạc nhiên, nhưng sau đó họ nhanh chóng nở nụ cười: "Tế Xuyên, con về sao không báo trước một tiếng! Vào phòng đi, ăn cơm chưa? Để mẹ bảo dì Từ làm thêm cho con chút đồ!"
"Không cần đâu, mẹ."
"Anh trai, anh về rồi!" Hạ Ngôn Quân đứng lên từ ghế salon, vui vẻ đi đến bên cạnh Hạ Tế Xuyên, ôm lấy anh ấy, nhưng Hạ Tế Xuyên hơi tránh né, không biểu lộ gì. Nụ cười của cậu ta thoáng sững lại, nhưng nhanh chóng khôi phục: "Anh trai, anh thật là, nửa tháng rồi không về thăm cha mẹ, điện thoại cũng chẳng nhận. Mọi người rất nhớ anh."
Ngoài miệng nói nhớ Hạ Tế Xuyên, nhưng bên trong lại oán trách anh không hiếu thảo. Hạ Tế Xuyên đã quen với việc Hạ Ngôn Quân "nhanh mồm nhanh miệng", nên không nói gì.
"Cha, mẹ, công ty con có việc, phải mời hai người qua một chuyến. Có liên quan đến cuộc họp cổ đông, bây giờ cần hai người xác nhận một số tài liệu, ngày mai con cần dùng."
Thay vì nói lấp lửng, anh quyết định bịa chuyện, miễn cho Hạ Ngôn Quân sinh nghi. Quả nhiên, khi nghe vậy, mọi người không hỏi thêm gì nữa, hai bậc phụ huynh nhà họ Hạ cũng gật đầu, chỉ cho rằng có tài liệu quan trọng nào đó nên lập tức thay quần áo ra ngoài.
Trước khi đi, Hạ Ngôn Quân còn nũng nịu trong lòng Cố Yến Kiều, trao cho mỗi người một nụ hôn chúc ngủ ngon.
"Tế Xuyên, có hợp đồng gì mà vội vàng thế."
"Không phải hợp đồng gì đâu, cha, mẹ, vừa rồi con lừa hai người thôi." Hạ Tế Xuyên nhìn thoáng qua hai người qua kính chiếu hậu, giọng điệu nghiêm túc: "Chờ đến nơi con sẽ nói."
Khi họ đến nhà cũ, hai vợ chồng còn có chút mơ hồ, nhưng khi thấy Cố Thời Yến cùng ngồi với ông lão, họ càng mơ hồ hơn.
"Anh trai, sao anh cũng đến đây vậy? Cả cha nữa. Cha, là cha bảo Tế Xuyên đưa bọn con đến à?" Cố Yến Kiều ngơ ngác, ngồi xuống bên cạnh chồng mình, nhìn anh trai và con trai đang có mặt nghiêm túc, trong lòng cũng dấy lên cảm giác căng thẳng.
Hạ Viễn Đình cũng lắc đầu: "Thời Yến cũng mới đến không lâu, vẫn chưa nói gì với bố."
"Chú Hạ, Yến Kiều, Vân Sơn, chuyện tôi và Tế Xuyên sắp nói có thể khiến mọi người ngạc nhiên, nhưng đây là sự thật. Trước khi chúng ta nói, mọi người hãy xem những bản báo cáo này."
Ba người nhìn nhau, nghi ngờ cầm báo cáo lên. Càng đọc, nét mặt họ càng khϊếp sợ, cho đến cuối cùng chỉ còn lại những khuôn mặt tái nhợt và kinh ngạc.
"Không thể nào! Sao chuyện này có thể xảy ra! Sao Ngôn Quân lại không phải là con ruột của chúng ta? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vậy con ruột của tôi ở đâu?!!" Cố Yến Kiều suýt nữa mất kiểm soát, bà biết anh trai và con trai mình luôn cẩn trọng, làm việc chu đáo: "Anh trai, có phải hai người đã biết con ruột của em ở đâu?"
Cố Thời Yến nhẹ nhàng gật đầu: "Sau khi Tế Xuyên phát hiện sự thật về Ngôn Quân thì cũng nói anh biết. Bọn anh bắt đầu tìm kiếm gần nửa tháng và hôm nay cuối cùng đã tìm thấy. Đứa bé ấy đã được một người từng là cấp dưới của anh nhận nuôi. Bọn anh sợ mọi người không thể chấp nhận được sự thật này, cũng sợ xảy ra sai sót, nên bây giờ mới nói cho mọi người biết."
"Tại sao có thể như vậy... Tại sao có thể như vậy..." Cố Yến Kiều nước mắt lưng tròng, cả Hạ Vân Sơn và Hạ Viễn Đình cũng đầy vẻ u sầu: "Anh trai, đứa nhỏ ấy có khỏe không?"
"... Hiện tại thằng bé sống rất tốt." Vẻ mặt Cố Thời Yến hơi cứng nhắc, ánh mắt có chút giấu giếm. Từ khi biết Hạ Kỳ An là cháu mình, ông cũng biết rõ quá khứ của Hạ Kỳ An từ Trần Tư Vận. Hạ Kỳ An được nhận nuôi khi cậu mới bốn tuổi. Ông cũng tham gia vào cuộc cứu viện đó, tất nhiên ông sẽ biết rõ Hạ Kỳ An đã bị bọn buôn người tra tấn đến mức nào. Ông không dám nói cho em gái mình biết, sợ bà đau lòng, ngay cả Hạ Tế Xuyên cũng chưa biết hết mọi chuyện.