Chương 3

“Hai mươi năm trước? Bệnh viện trung tâm sao?”

Cả hai đều bất ngờ, nhưng Lục Hạc Ninh rất nhanh đã phản ứng lại: “Có phải liên quan đến Hạ Ngôn Quân không?”

“Đại khái là vậy.”

“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ cho người điều tra. Nhưng mà, hai mươi năm là quãng thời gian quá lâu để có thể điều tra lại, tôi chỉ có thể nói sẽ cố gắng hết sức thôi.”

“Nghe câu này của cậu là tôi yên tâm rồi. Cảm ơn cậu nhiều nhé, Hạc Ninh.” Dù hai nhà họ Hạ và họ Lục đều là thế gia, nhưng đến thế hệ của Lục Hạc Ninh thì nhà họ Lục lại trở nên nổi bật hơn hẳn. Ngay cả Hạ Tế Xuyến có muốn cạnh tranh với anh cũng rất khó. So với bản thân anh, thì Lục Hạc Ninh có nhiều mối quan hệ và thủ đoạn hơn. Còn so với chú anh ấy - Cố Thời Yến thì Lục Hạc Ninh - người ngoài gia tộc cũng hành động cũng dễ dàng hơn.

Dù không hiểu vấn đề, nhưng việc giữa anh em bọn họ, Tôn Thiếu Hiên không muốn nhiều lời, anh ta chỉ lặng lẽ gật đầu và cũng cho người đi điều tra.

“Ê này, Tế Xuyên. Lần trước không gặp được cậu, hôm nay gặp mặt tôi mới nhớ ra một chuyện. Cách đây vài ngày, tôi đã gặp một chàng trai trẻ xinh đẹp, nhìn cậu ấy trông cứ quen quen, hóa ra là nhìn giống cậu!”

“Giống tôi?” Hạ tế Xuyên nhíu mày, tay cầm ly rượu siết chặt lại, không hiểu sao trong lòng có chút căng thẳng: “Giống chỗ nào? Cậu gặp cậu ấy ở đâu?”

“Cậu đừng nghe cậu ấy nói linh tinh. Người ta chỉ lộ có đôi mắt thôi mà cũng nói giống.”

“Chậc. Đúng là giống ở đôi mắt đó. Dù gì tôi cũng là một Alpha ưu tú, đôi mắt của cậu nhóc đó cũng là mắt phượng, trông rất đẹp. Tụi này gặp cậu ấy ngay vào hôm trở về, cậu ấy mặc trên người chiếc áo trắng. Chỉ tiếc là không có cơ hội để trò chuyện cùng.”

Lục Hạc Ninh cười khẽ một tiếng, cũng không nói gì thêm, nhưng trong lòng Hạ Tế Xuyên lại có một chút bồn chồn.

Có lẽ vì anh ấy nhạy cảm quá rồi, thế nhưng Hạ Tế Xuyên không muốn bản thân bỏ qua bất kỳ manh mối nào.

“Cảm ơn cậu, Thiếu Hiên. Nếu tôi giải quyết xong chuyện này êm xuôi, nhất định sẽ đãi các cậu một bữa thịnh soạn.”

“Thôi nào, ba người chúng ta cần phải khách sáo như vậy sao.”

Ba người cười cười nhìn nhau cụng ly, không một ai biết rằng mọi chuyện sẽ bắt đầu thay đổi từ ngay lúc này.

Việc tìm kiếm em trai ruột đè nặng trong Hạ Tế Xuyên. Ban ngày thì làm việc, tranh thủ xem tiến độ. Đêm buông xuống, đầu óc anh ấy luôn nghĩ về em trai bị thất lạc của mình, đã bao nhiêu lần tỉnh dậy từ những cơn ác mộng. Cũng vì chuyện này, cả nửa tháng qua anh ấy không về nhà, vừa lo sợ bản thân để lộ ra sự thật, vừa không biết phải đối mặt như thế nào với Hạ Ngôn Quân.

Lời nói của Tôn Thiếu Hiên in sâu vào đầu của anh ấy, thà sai một vạn lần còn hơn là bỏ sót, Hạ Tế Xuyên lập tức gọi cho Cố Thời Yến, rồi lái xe đến gặp ông.

Vào lúc này, Cố Thời Yến tìm đến những người cấp dưới trước đây của mình, nhờ họ giúp một tay.

“Đội trưởng Cố, sao ngài lại đến đây?” Trước đây, Vương Vĩ là thành viên trong tiểu đội của Cố Thời Yến. Sau khi về hưu, ông ấy đã chuyển sang làm cảnh sát, hiện đang công tác trong lực lượng cảnh sát vũ trang.

“Lão Vương, cũng không giấu gì ông, hôm nay tôi có chuyện muốn nhờ vả. Tôi biết ông có quen biết với những người trong đội cảnh sát hình sự, có thể nhờ ông giúp tôi điều tra về bọn buôn người hai mươi năm về trước không?”

Khi Hạ Tế Xuyên từ công ty chạy đến đây, đúng lúc nghe thấy câu này. Anh ấy vội vàng đi đến bên cạnh chú mình, cúi chào người cảnh sát ở trước mặt, đứng đằng sau Cô Thời Yến một cách đúng mực.

“Buôn người sao? Chuyện này thì có thể, chỉ cần kiểm tra qua hồ sơ lý lịch tội phạm thôi, tôi có thể nhờ họ mang hồ sơ từ hai mươi nay trước đến bây giờ qua cho ông, chỉ có điều thời gian mượn sẽ không lâu.”

“Không sao cả, cho tôi một ngày thôi cũng đủ rồi.” Cố Thời Yến thở phào, chào Vương Vĩ một cái. Ông còn định nói thêm gì đó, nhưng lại bị tiếng ho từ xa cắt ngang.

“Khụ khụ…khụ… chú Lâm, làm phiền chú đưa đồ cho mẹ cháu. Bà ấy đang trực ca tối, nhưng lại không mang quần áo để thay… khụ khụ…”

“Được rồi, thằng bé ngốc này, sao không mặc thêm áo vào. Cháu vào trong ngồi một lát đi, mẹ cháu sẽ về ngay thôi.

Hạ Kỳ An lắc đầu, đây không phải lần đầu cậu đến quân khu, những quy tắc nên tuân thủ cậu đều biết. Cho dù là người nhà, nhưng cậu cũng không muốn làm phiền đến công việc của họ. Khi cười mi mắt cậu cong lên, cảm ơn Thiếu úy Lâm một tiếng, xoay người lại thì bắt gặp ngay ánh nhìn của ba người kia.

Cả đời này Cố Thời Yến và Hạ Tế Xuyên sẽ không bao giờ quên được ngày hôm nay. Cậu thiếu niên gầy gò chỉ lộ ra cái chớp mũi đỏ ửng và đôi mắt phượng đa tình. Ánh mắt đó thật sự rất trong sáng và thấu đáo, cậu cứ đứng đó trong gió tuyết và đối diện với họ. Cảm giác máu mủ đầu tiên đã phá vỡ lý trí và nhịp đập trong cơ thể, nhưng họ chỉ có thể đứng sững sờ một chỗ nhìn người đó rời đi.

Trước khi thấy tận mắt, Hạ Tế Xuyên vẫn nghi ngờ lời nói của Tôn Thiếu Hiên. Nhưng ngay lúc này, anh ấy có thể xác định rằng “chàng trai nhỏ nhắn xinh đẹp” mà Tôn Thiếu Hiên nói đến chính là người đó. Đôi mắt ấy, rõ ràng là rất giống anh ấy và Cố Thời Yến, thậm chí ngay cả khí chất toát ra bên ngoài cũng giống hệt mẹ anh ấy.

“Chú.”

“Ừ.” Cố Thời Yến cố đè nén cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, ông trấn tĩnh bản thân lại, bây giờ đuổi theo thì không ổn: “Lão Vương, cậu bé vừa nãy là…”

“À, ông nói đến Kỳ An sao. Đội trưởng Cố, cũng lâu rồi ông không có đến đại viện nhỉ. Đó là con trai của Tư Vận và Hạ Lan đấy. Lúc nó còn tám, chín tuổi ông còn ôm ấp thằng nhỏ kia mà, nhưng sau đó ông đi làm nhiệm vụ, cũng không còn gặp nhiều nữa, giờ đã hai mươi tuổi rồi.”

“Là thằng bé đó sao? Thằng bé là con của Tư Vận và Hạ Lan sao? Nếu tôi nhớ không nhầm thì con của hai người họ là nhận nuôi đúng không?”

“Đúng vậy, họ không không thể sinh con nên đã nhận nuôi An An.”

Hai mươi tuổi, được nhận nuôi, với cả ngoại hình lại cực kỳ giống.

Đi khắp nơi thì lại không chút manh mối, cuối cùng lại tìm thấy mà không tốn công sức nào. Người mà họ vất vả tìm kiếm bấy lâu nay, dường như đang ở ngay trước mắt.

Chuyện này không thể qua loa được, sau khi hai người tỉnh táo lại, lập tức muốn gặp một lần để làm giám định người thân, đương nhiên cũng phải tôn trọng ý kiến của đứa bé kia.

Mà Hạ Kỳ An bên này cũng không bình tĩnh được, sau khi rời khỏi quân khu, cậu đưa tay lên ôm lấy ngực. Nhưng cậu không quen biết hai người kia, người mặc quân phục có hơi quen mắt, có thể cậu đã từng gặp khi còn bé, nhưng người mặc âu phục kia lại hoàn toàn không có ấn tượng gì.