“……” Lông mày Hạ Kỳ An hơi nhướng lên, ngón tay nhẹ lướt trên đùi, để lại một vết lõm nhỏ trên chiếc quần bò màu xanh nhạt. “Em đã gặp... chú Cố ở quân khu. Mọi người xung quanh đều thấy hai người bọn em giống nhau nên chú mới đề xuất làm xét nghiệm quan hệ huyết thống.”
Trước đây họ chưa từng thảo luận về vấn đề này, nhưng Hạ Kỳ An đầu óc linh hoạt nên nói như vậy cũng không phải là nói dối.
“Vậy à, anh còn tưởng sau khi biết mình là trẻ mồ côi, em đã luôn tìm kiếm bố mẹ.” Nụ cười của Hạ Ngôn Quân mang theo chút chua xót, mắt cậu ta cũng ngân ngấn nước mắt: “Em đã chịu nhiều khổ cực bên ngoài, nhưng đừng lo, khi trở về, bố mẹ sẽ bù đắp lại cho em.”
“Cả hai mẹ đều đối xử rất tốt với em, em trở về không phải để nhận được sự bù đắp đâu.” Những lời nói của Hạ Ngôn Quân khiến Hạ Kỳ An cảm thấy khó chịu, nhưng dưới sự nuôi dưỡng của Hạ Lan và Trần Tư Vận, cậu đã học được cách thể hiện cảm xúc, không tỏ ra khó chịu. Mặc dù hơi mất kiên nhẫn, nhưng giọng nói của cậu vẫn giữ được sự bình tĩnh và hòa nhã.
Hạ Kỳ An có thể nhịn, nhưng người khác thì không. Hạ Tế Xuyên lạnh lùng, giọng nói có chút nghiêm khắc: “An An không có ý định quay về nhà, là bố mẹ và ông nội không nỡ để An An ở ngoài một mình. Mẹ nuôi của An An cũng rất tốt, lần này An An về nhà, không phải bù đắp bất cứ điều gì, chỉ đơn giản là đoàn tụ với gia đình thôi.”
“… Em hiểu rồi, anh trai, là em đã nói sai rồi.”
Bầu không khí căng thẳng khiến Tôn Thiếu Hiên cảm thấy không thoải mái. Anh ta liên tục nhìn sang Lục Hạc Ninh, nhưng Lục Hạc Ninh không thèm để ý đến anh ta, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm về phía Hạ Kỳ An.
“À, Tế Xuyên, cậu gọi đồ uống trước đi. Tôi không biết em trai thích uống gì, cậu sắp xếp nhé.”
“Ừ.”
Vừa rồi Hạ Ngôn Quân có hơi lỡ lời, giờ cũng cảm thấy ngại nên không lên tiếng nữa, uống vài ngụm nước trái cây rồi lấy cớ đi vệ sinh để ra ngoài.
Họ chưa từng tổ chức các buổi tụ họp ở những nơi hỗn tạp, mà đều là các câu lạc bộ và nhà hàng nghiêm chỉnh. Hơn nữa, Hạ Ngôn Quân là thiếu gia của nhà họ Hạ, nhận được sự bảo hộ từ Hạ Tế Xuyên nên không một ai dám gây rắc rối cho cậu ta. Bởi vậy Hạ Tế Xuyên cũng yên tâm để cậu ta ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại bốn người bọn họ, chuyện trò cũng tiện hơn nhiều. Hạ Tế Xuyên không có ý định giấu giếm hai người bạn này, ngay từ đầu đã tiết lộ một số thông tin: “Năm đó hai đứa trẻ bị ôm nhầm, An An mới là em trai ruột của tôi, còn Ngôn Quân là con của người khác.”
“Hả? Vậy là sao đây?” Tôn Thiếu Hiên phản ứng lại, nhìn Lục Hạc Ninh bên cạnh, nhưng lại thấy anh vẫn giữ vẻ bình tĩnh: “Hạc Ninh, cậu đã biết từ trước rồi phải không?”
“Gần như đã đoán trước được.” Khi Hạ Tế Xuyên bảo anh điều tra bệnh viện trung tâm thì anh đã thấy nghi ngờ rồi. Hơn nữa, thái độ cũng như lời nói của Hạ Tế Xuyên vừa rồi cũng khiến anh có thêm một số suy đoán, vì vậy bây giờ anh cũng không cảm thấy quá bất ngờ.
“Thì ra là vậy, cho nên Hạ Ngôn Quân vẫn chưa biết mình là…”
“Ừ, sợ thằng bé sẽ buồn nên tôi chưa nói chuyện này với nó.”
“Hiểu rồi.” Đương nhiên Tôn Thiếu Hiên biết rõ tình hình của gia đình Hạ Tế Xuyên, nên cũng nắm bắt được tình huống hiện tại.
Lần gặp trước vội quá, anh ta chỉ kịp nhìn thoáng qua dáng người và khuôn mặt. Hiện tại, khi ở một khoảng cách gần hơn, anh ta có thể quan sát rõ vẻ ngoài của Hạ Kỳ An nhiều hơn.
Người nhà họ Hạ đều không tệ, Hạ Tế Xuyên lại càng nổi tiếng với khí chất thanh thoát, hợp với cái tên ông nội đặt cho. Dáng người cao ráo, khuôn mặt lạnh lùng, khí chất cũng rất nổi bật. Nhưng thiếu niên này lại mang một phong thái khác. Đôi mắt của cậu đẹp như tranh, không có cảm giác khó gần như Hạ Tế Xuyên, nhưng lại có sức hút lạ thường.
Khác với Hạ Kỳ An, Hạ Ngôn Quân có thân hình nhỏ nhắn, cao khoảng 175 cm, trên gáy có dán miếng ức chế hình đám mây, thỉnh thoảng tỏa ra mùi thơm ngọt ngào của trà sữa, rõ ràng là một Omega. Còn Hạ Kỳ An cao hơn một chút, khí chất lạnh lùng, tóc ngắn, cổ thon mịn màng, không có dấu vết của thuốc ức chế, không thể nhìn ra cậu ấy thuộc giới tính nào.
“Lần trước gặp mặt, cậu rời đi nhanh quá nên chưa kịp hỏi tên, không ngờ lại có mối quan hệ thế này,” Lục Hạc Ninh nói với giọng khá dịu dàng, điều này lại khiến Tôn Thiếu Hiên và Hạ Tế Xuyên có chút bất ngờ. “Cậu là em trai của Tế Xuyên, cũng là em trai của tôi. Lưu phương thức liên hệ này đi, sau này có việc cũng tiện liên lạc.”
“… Được.” Hạ Kỳ An không rõ đây là có ý gì, nhưng cậu có ấn tượng tốt với Lục Hạc Ninh, và vì đối phương là bạn của anh trai mình, cậu tự nhiên sẽ không từ chối. Tuy nhiên, Hạ Tế Xuyên lại nhíu mày, biểu cảm không được vui.
Nhìn những ngón tay thon dài cầm chiếc điện thoại đen có hình mã QR, Hạ Kỳ An vô thức bị bàn tay xương xẩu nhưng tinh tế đó thu hút một chút, hơi gượng gạo lấy điện thoại ra và thêm vào danh bạ bạn bè.
Hạ Tế Xuyên nhìn vẻ mặt bình tĩnh của bạn mình, rồi lại nhìn em trai ngoan ngoãn bên cạnh, muốn mở miệng nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi.
Dù sao thì Hạ Kỳ An cũng mới về nhà ngày đầu tiên, có đi chơi cũng không thể về quá muộn, vẫn cần phải nghỉ ngơi cho tốt. Đợi đến khi Hạ Ngôn Quân quay lại, ngồi được một lúc thì Hạ Tế Xuyên đã dẫn hai người về nhà.
Ngày hôm sau, Hạ Tế Xuyên phải đi làm, nên Cố Yến Kiều tự đưa hai cậu con trai nhỏ đi dạo cả buổi sáng ở trung tâm thương mại. Thực ra, Hạ Lan và Trần Tư Vận đã hết lòng chăm sóc Hạ Kỳ An, tuy lương không quá cao nhưng họ chưa bao giờ để Hạ Kỳ An thiếu thốn thứ gì. Thế nhưng Cố Yến Kiều cũng rất thương con, nếu không phải vì đồ thiết kế cao cấp đặt riêng cần thời gian, bà sẽ không đưa Hạ Kỳ An đến trung tâm thương mại để chọn.
“Dì… dì ơi, từng này quần áo là đủ rồi. Cháu không cần quá nhiều đâu, cháu không thể mặc hết ở trường được.”
“Sao lại thế được, các bạn trẻ thì phải ăn diện một chút chứ, còn trẻ thì tất nhiên phải làm sao cho đẹp nhất có thể rồi. Không sao đâu, nếu ở trường không còn chỗ để, con có thể mang về nhà thay đổi một tuần một lần, tủ quần áo ở nhà rất rộng.” Ánh mắt Cố Yến Kiều lấp lánh, bà liên tục lấy từng bộ đồ ướm lên người Hạ Kỳ An. Thân hình của Hạ Kỳ An thừa hưởng những ưu điểm của bà và Hạ Vân Sơn, eo thon, chân dài, tỷ lệ cơ thể rất đẹp, mặc gì cũng rất đẹp. “Ngôn Quân, con lại đây giúp em trai xem thử cái nào đẹp hơn, màu hồng hay màu be?”