Chương 10

“Ngày 1 khai giảng, ngày 28 em tự mang hành lý đi là được.”

“Thế chẳng phải là cuối tuần sao. An An, ngày mai mẹ dẫn con đi mua vài bộ quần áo. Cuối tuần mẹ và anh hai sẽ cùng đưa con đến trường.” Cố Yến Kiều nắm tay Hạ Kỳ An, trong mắt ngập tràn yêu thương, bỏ lỡ 20 năm, hiện tại việc bọn họ có thể làm là cố gắng nắm chặt mọi cơ hội.

Bộ dạng đối phương cố gắng lấy lòng quá rõ ràng, trái tim Hạ Kỳ An khó kìm nén được mà hơi chua xót, gật gật đầu, rũ xuống đôi mắt, khóe môi lại nhếch lên.

Người một nhà ăn một bữa cơm, chúc mừng Hạ Kỳ An trở về, Cố Thời Yến còn phải về quân khu, cơm nước xong thì đi rồi, lão gia tử ở lại trò chuyện cùng đứa cháu nhỏ của ông.

Hạ Kỳ An bị lôi kéo ngồi ở dưới lầu nói chuyện rất lâu nhưng lão gia tử dù sao tuổi cũng đã cao, vừa tới 7 giờ đã buồn ngủ, được Hạ Vân Sơn và Hạ Tế Xuyên dìu vào phòng nghỉ ngơi.

“An An, có mệt không, muốn vào nhà nghỉ ngơi không?”

“Không sao ạ.” Hạ Kỳ An lắc lắc đầu, cậu cũng chẳng làm việc gì nặng nhọc, chỉ là trò chuyện với người nhà thôi mà.

Hạ Tế Xuyên gật gật đầu, nhìn thoáng qua di động: “Nếu không mệt, vậy em đi dạo cùng anh đi.”

“Bây giờ đi ạ?”

“Ừ. Dẫn em đi gặp bạn của anh.”

Không giống Hạ Ngôn Quân, Hạ Kỳ An rất yên tĩnh, càng khiến Hạ Tế Xuyên đau lòng, anh ấy thực lòng muốn kéo Hạ Kỳ An vào vòng bạn bè của mình, huống chi, anh ấy cũng hy vọng lúc không có anh, có thể có người sẽ che chở cho Hạ Kỳ An.

“Tế Xuyên, con muốn dẫn An An ra ngoài sao?”

“Vâng, con dẫn em đi ra ngoài chơi chút, sẽ về sớm ạ.”

Mày Cố Yến Kiều nheo lại, rốt cuộc vẫn cười gật gật đầu, không thể nóng vội, so với nói chuyện tẻ nhạt cứng nhắc, chi bằng trước hết để hai anh em nó bồi dưỡng tình cảm: “Được, có con ở cùng thì mẹ yên tâm rồi, đi đi, nhớ đừng uống rượu.”

“Dạ vâng ạ, thưa mẹ con đi.”

Không quen tiếp xúc thân mật với người khác là bệnh chung của Alpha cao cấp, thế nhưng Hạ Tế Xuyên vẫn khoác vai Hạ Kỳ An, dẫn cậu rời đi.

“Anh hai! Anh định ra ngoài à! Em cũng muốn đi!” Hạ Ngôn Quân vội lấy áo khoác, khoác lên vai, thể hiện dáng vẻ đã chuẩn bị: “Anh và em trai đều đi, sao lại có thể không dẫn em theo!”

“… Chúng ta… Ừ, đi thôi.” Hiện tại từ chối thì có vẻ hơi thiên vị bên nặng bên nhẹ, Hạ Tế Xuyên có chút hối hận, biết vậy để ra ngoài rồi nói.

Người khác không biết suy nghĩ trong lòng của anh ấy, ba anh em lên xe, Hạ Kỳ An ngồi ở giữa ghế sau, hai bên là Hạ Tế Xuyên và Hạ Ngôn Quân, thế nên có chút yên tĩnh.

“Tế Xuyên nói dẫn người đến đây, tôi tưởng muốn dẫn em trai nào đến đây, kết quả anh ta lại nói em trai anh ta cũng đến, chẳng lẽ là yêu đương?” Tôn Thiếu Hiên ngồi ở ghế lô, tay cầm di động, biểu cảm khó xử lộ rõ trên mặt: “Tảng băng lớn đều có thể có mùa xuân, chậc chậc chậc, cậu nói xem cây vạn tuế như cậu khi nào có thể nở hoa.”

Lục Hạc Ninh không thèm để ý đến cậu ta, bình tĩnh liếc Tôn Thiếu Hiên, nhấp một ngụm rượu trong ly: “Có phải hay không, chờ đến thì sẽ biết, cậu gấp cái gì.”

Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến.

Người trong miệng bọn họ bên trái là Hạ Ngôn Quân, bên phải là một thanh niên cao gầy mảnh khảnh. Chờ bọn họ đến gần, ánh mắt Lục Hạc Ninh trở nên có chút sắc bén, động tác uống rượu cũng ngừng lại.

Sao lại là cậu ta.

“Hạc Ninh, Thiếu Hiên.”

“Tế Xuyên đến rồi đấy à!” Tôn Thiếu Hiên cười ngây ngô, ánh mắt chuyển dời dừng ở trên người Hạ Kỳ An, trong phút chốc rượu vừa uống phun đầy đất: “Vãi, cậu! Tế Xuyên? Cậu!”

Ngón tay anh ta chỉ Hạ Tế Xuyên , lại chỉ Hạ Kỳ An, vẻ kinh ngạc trên mặt không cần nói cũng biết, anh ta cho rằng Hạ Tế Xuyên đang quen Hạ Kỳ An.

“Tế Xuyên, không giới thiệu chút sao?” Lục Hạc Ninh nhướng mày, nhưng ánh mắt vẫn đặt trên người Hạ Kỳ An, cho dù thiếu niên với khuôn mặt sạch sẽ này nhìn thẳng anh, anh cũng không thu hồi tầm mắt, ngược lại cười một chút.

“Hôm nay đến là muốn giới thiệu An An với các cậu, đây là Hạ Kỳ An, là em ruột của tớ, An An, đây là hai người bạn thân của anh, Lục Hạc Ninh, Tôn Thiếu Hiên, em gọi bọn họ là anh Hạc Ninh và anh Thiếu Hiên là được.”

Hạ Kỳ An cũng kinh ngạc, không nghĩ tới còn có lớp quan hệ này, nhưng cậu rất nhanh đã bình tĩnh, không nhanh không chậm chậm chào hỏi bọn họ: “Chào anh Hạc Ninh, anh Thiếu Hiên.”

“Em trai? Thì ra là thế, chào em, anh có thể gọi em là An An chứ.”

“… Có thể.”

Lục Hạc Ninh phản ứng rất nhanh, biểu cảm cũng hiền hơn rất nhiều so với lúc nãy, Tôn Thiếu Hiên ngồi cạnh anh thậm chí có thể cảm giác được tin tức tố mà Lục Hạc Ninh phóng xuất ra không hề có căng thẳng như trước. Anh ta có chút nghi ngờ liếc người bên cạnh một cái, nhưng cũng chỉ trong chốc lát thì quay đầu chào hỏi Hạ Kỳ An.

“Tế Xuyên, tình huống này của cậu là như nào vậy?”

“Quá phức tạp, sau này có cơ hội sẽ nói rõ với các cậu.”

Ba Alpha với gien đứng đầu tất nhiên biết đây là có ý gì, hiểu ý mà không nhắc đến.

Hạ Ngôn Quân vốn định ngồi cạnh Lục Hạc Ninh, nhưng động tác của Hạ Tế Xuyên nhanh hơn, để bản thân ngồi cạnh Lục Hạc Ninh, lại kéo Hạ Kỳ An ngồi cạnh anh ấy, Hạ Ngôn Quân chỉ có thể ngồi cạnh Hạ Kỳ An.

“Anh Hạc Ninh, anh Thiếu Hiên, em trai nhỏ nhất nên các anh đều thương em trai, đều không để ý tới em!” Hạ Ngôn Quân từ nhỏ đã thích làm nũng, hơi bĩu môi, thể hiện dáng vẻ đáng thương bị bỏ rơi, nếu là Hạ Vân Sơn và Cố Yến Kiều, chắc chắn sẽ muốn ôm vào trong lòng an ủi.

Nhưng Lục Hạc Ninh lại bất động, Tôn Thiếu Hiên cũng chỉ an ủi mấy câu.

“Làm gì có, em Ngôn Quân của chúng ta đẹp như vậy, đến đâu cũng là tâm điểm.”

“Cảm ơn anh Thiếu Hiên, nhưng anh Thiếu Hiên, anh và anh Hạc Ninh quen An An ra sao thế? Các anh giống như đã từng gặp nhau.” Hạ Ngôn Quân rất biết xem mặt đoán ý, lúc nãy rõ ràng nhìn ra ánh mắt của Tôn Thiếu Hiên không đúng: “Đúng rồi, em trai, lúc ở nhà anh sợ ba mẹ tổn thương, nên không hỏi nhiều, sao em phát hiện ra được bản thân là con của nhà của chúng ta?”