Lê Ngôn đang định nhắc đến anh trai Lê Mông, thì cha cô bảo mọi người im lặng, ông nói tiếp: "Thật ra mà nói, đứa con mà vợ chồng tôi nuôi 20 năm này là do ai đó bỏ rơi, Lê Mông không phải con của chúng tôi Lê Lãng mới phải."
Lê Lãng là thanh niên trẻ tuổi ông mới mang về.
Lê Ngôn trong đầu oành một tiếng, thiếu chút nữa không đứng vững, anh trai không phải là con ba mẹ ư? Người có vẻ ngoài hung dữ này là anh trai của cô? Làm sao có thể!
Cô đợi khoảng vài giây, vội vàng đi xem phản ứng của Lê Mông.
Lê Mông không có gì phản ứng, bởi vì cậu lúc này hoàn toàn đờ người ra.
Chu Ngọc Văn tựa hồ như cũng rất ngạc nhiên khi nghe Lê Kiến Xương nói xong dường như bà không nhận được bất kỳ tin tức nào về vụ việc này trước đó.
Bà duy trì phong thái mà nữ chủ nhân Lê gia nên có trước mặt mọi người, đi tới bên cạnh Lê Kiến Xương, nhìn Lê Lãng, miễn cưỡng nở nụ cười, lại nhìn Lê Kiến Xương hỏi: "Chuyện này. . . "
Bà chỉ úp mở không tiếp tục hỏi.
Bà biết rõ chồng mình là người như thế nào, tuyệt đối sẽ không lấy chuyện này ra đùa giỡn, Lê Kiến Xương nếu không điều tra trước sẽ không dám làm như vậy.
Chỉ là bà vẫn không thể chấp nhận được đứa con trai mà bà nuôi nấng hai mươi năm lại không phải con của mình, không có bất kỳ sự chuẩn bị tâm lý nào, bà không biết phải đối mặt với đứa con ruột mà mình chưa từng gặp mặt này như thế nào.
Lê Kiến Xương thấp giọng giải thích một câu với Chu Ngọc Văn: "Chuyện này đột ngột xảy ra, trở về rồi tôi cùng bà giải thích sao."
Chu Ngọc Văn biết rằng ông ấy nóng lòng muốn công khai tên của đứa con trai thất lạc mình vừa tìm thấy, mặc dù điều này sẽ khiến Lê Mông rất buồn nhưng bà vẫn nghe theo quyết định của chồng mình.
Thế là Lê Mông thấy mẹ mình đi về phía người thanh niên xa lạ kia, ngẩng đầu nhìn người cao lớn đó một hồi, sau đó nước mắt lưng tròng mà ôm lấy anh ta.
Lê Lãng trên mặt không có cảm xúc gì, một lát sau hắn hơi khom người ôm lấy Chu Ngọc Văn , gọi mẹ, sau đó đứa con trai cả nhà họ Lê trở thành Lê Lãng, cậu, Lê Mông, trở thành người thừa.
Chu Ngọc Văn ôm Lê Lãng một lúc, sau đó gọi Lê Ngôn đến bảo cô gọi Lê Lãng là anh.
Lê Ngôn không muốn gọi, trong lòng cô vẫn chỉ coi Lê Mông là anh trai, nhưng Lê Kiến Xương liếc mắt nhìn cô, cô biết không thể không gọi lên, liền thấp giọng gọi một tiếng "anh".
Lê Lãng trên mặt vẫn không có bất kỳ cảm xúc gì, tựa hồ hắn không vui khi được gặp lại người thân huống hồ còn là gia đình giàu có như Lê gia, hắn đáp lại Lê Ngôn một cách máy móc, sau đó vô cảm gọi một tiếng em gái, không còn gì nữa.
Lê Mông nhìn gia đình người ta nhận người thân, vốn định rời đi trước hoặc trốn vào một nơi nào đó ít người, nhưng hiện tại cậu và Lê Lãng là tiêu điểm của mọi người, khi cậu bước đi, ánh mắt của mọi người đều dõi theo.
Lê Kiến Xương lúc này tựa hồ đã chú ý tới đứa con trai rẻ rúng nuôi hai mươi năm này, đi tới trước mặt Lê Mông nói thẳng: "Cậu cùng nhà họ Lê chúng ta từ bây giờ không còn quan hệ huyết thống nữa, chúng tôi nuôi cậu nhiều năm như vậy cũng chẳng được ích lợi gì, nếu như cậu biết ơn, thì tốt nhất nên biết mình làm thế nào."
Lê Mông nhìn người đàn ông mà mình gọi là cha hơn mười năm qua, trong lòng đau nhói, đầu óc quay cuồng, suýt nữa cảm xúc mất khống chế.
Vốn dĩ cậu biết Lê Kiến Xương là người nghiêm khắc, nhưng không ngờ ông còn tàn nhẫn tới như vậy.
Đây chẳng lẽ là sợ cậu sẽ ở lại Lê gia cùng Lê Lãng tranh đoạt gia sản sao?
Lê Mông trong lòng cười lạnh một tiếng, sao có thể, một nhà sống cùng nhau nhiều năm như vậy Lê Kiến Xương sao có thể không biết mình là người như thế nào, tại sao phải ở trước mặt bao nhiêu người nói ra những lời này?
"Tôi biết, Lê tiên sinh, cảm tạ công ơn nuôi nấng và dạy dỗ của ông trong 20 năm này." Lê Mông sắc mặt tái nhợt, trên mặt mang theo nụ cười nói.
Cậu nói với Lê Kiến Xương rằng cậu sẽ không làm gì có hại đến nhà họ Lê, Lê Kiến Xương khá hài lòng, ông ậm ừ, không thèm nhìn cậu nữa, quay người đi về phía Lê Lãng.
Lê Mông lại liếc nhìn mẹ và em gái, Chu Ngọc Văn áy náy tránh ánh mắt của cậu, Lê Ngôn nhìn cậu với vẻ mặt đau khổ, muốn an ủi cậu, nhưng không dám bước đến.
Lê Mông cười với Lê Ngôn, sau đó lập tức bước nhanh đi ra ngoài, cậu không muốn ở lại đây thêm chút nào nữa.