Phan Nguyệt thấy cậu đi thẳng về phía lối ra, vội vàng đi theo hỏi: "Em không muốn xem sao?"
"Hôm nay không xem, em hơi mệt muốn trở về nghỉ ngơi." Lê Mông nói.
Phan Nguyệt cảm thấy cậu khá phiền muộn, muốn an ủi cậu nhưng lại không biết nên nói gì, một lúc sau cô mới nói: “Tiểu Lê đừng lo lắng, nếu là khối u thì chỉ cần giải phẫu là khỏi loại bỏ nó càng sớm càng tốt. Nếu em thiếu tiền, em có thể nói với chị, chị sẽ giúp em."
“Cám ơn chị Phan.” Lê Mông sửng sốt một chút, sau đó chân thành nói.
Phan Nguyệt rõ ràng là không biết mình bao lâu, nhưng chị ấy sẵn sàng giúp đỡ mình vào lúc này, sau khi rời khỏi nhà họ Lê, cậu đã hiểu rõ hơn trước rằng một người có trái tim ấm áp và chân thành như Phan Nguyệt đáng quý như thế nào.
Những người bạn cũ của cậu ban đầu đã liên lạc với cậu sau khi bị đuổi khỏi Lê gia, nhưng cậu đã rất hỗn loạn trong vài ngày đó và không muốn liên lạc với những người trước đó, vì vậy cậu gần như không trả lời tin nhắn hay cuộc gọi .
Nhưng sau hai hoặc ba ngày, hầu như không có ai cố gắng liên lạc với cậu.
Hầu hết mọi người đều biết, việc cậu bị nhà họ Lê đuổi ra ngoài là chuyện ván đã đóng thuyền, nếu lại kết giao với cậu thì sẽ không được lợi ích gì, ngược lại có thể khiến nhà họ Lê bất mãn, hoặc có thể sợ con ma nghèo như cậu mượn tiền, hoặc là nhờ họ làm việc gì đó, tốt hơn là chủ động cách xa ra chút, giả vờ không biết nhau, dù sao trong tương lai cũng không cùng một thế giới.
Còn có một số người lòng dạ hẹp hòi, bởi vì trước đó cậu không trả lời tin nhắn, cảm thấy mình bị coi thường nên rất tức giận, thậm chí còn muốn lén dạy cho cậu một bài học, bất quá đều bị người Lê Tuần cử đi theo dõi Lê Mông giải quyết.
Hầu hết con nhà giàu từ nhỏ liền thông hiểu đạo lý đối nhân xử thế, không thể dạy cho Lê Mông một bài học, một ít người liền ý thức được Lê Mông trước mắt khả năng là có người che chở, cho nên không dám động thủ.
Ngoài bạn bè ra, trong số những người bạn đồng trang lứa mà Lê Mông tiếp xúc, cũng có một số người cùng tuổi không hợp tính với cậu, có người là vì ghen ghét, có người lại nảy sinh xích mích nhỏ với cậu. Nhìn thấy cậu bị đuổi ra ngoài, mọi người hả hê vì sự bất hạnh của cậu còn muốn bỏ thêm đá xuống giếng.
Trên thực tế, Ngô Chí Cường không phải là người duy nhất thèm muốn Lê Mông, ngoại hình của Lê Mông luôn nổi bật, với đường nét ngũ quan tinh xảo, môi hồng răng trắng mắt hai mí, nước da trắng và mịn, tóc than đen, khi còn nhỏ giống như búp bê sứ là thuộc loại đẹp trai và hơn thế nữa phổ biến ở cả nam và nữ.
Sau khi mất đi sự bảo vệ của nhà họ Lê Ngô Chí Cường không phải là người duy nhất nghĩ về điều đó, mà tất cả họ đều bị người của Lê Tuần giải quyết, vì vậy Lê Mông hoàn toàn không biết những chuyện đó.
Nếu cậu biết, có lẽ vào lúc này cảm xúc sợ hãi sẽ càng nhiều.
Đương nhiên, cậu cũng không biết rằng quyết định ban đầu của Phan Nguyệt để thuê cậu vào làm cũng liên quan đến Lê Tuần.
Phan Nguyệt đưa Lê Mông trở lại ký túc xá của trường như ngày hôm qua, sau đó nói với Lý Trường Quân tình hình cụ thể trong bệnh viện vào buổi sáng nay.
Cô vẫn không biết mối quan hệ giữa Lý Trường Quân và Lê Mông là gì, ban đầu cô nghĩ rằng Lý Trường Quân muốn tán tỉnh Lê Mông, nhưng Lê Mông đã làm việc trong cửa hàng của cô ấy mấy ngày rồi mà không thấy Lý Trường Quân ghé cửa tiệm nên cô biết chắc mình đoán sai.
Nhưng nhìn thái độ của Lý Trường Quân ngày nào cũng hỏi thăm tình hình của Lê Mông, cô cảm thấy quan hệ giữa hai người nhất định có gì đó không tầm thường, Lý Trường Quân không muốn lộ diện có lẽ là sợ bị Lê Mông biết, có lẽ là quen biết với nhau từ trước cho nên mới làm như vậy quen, chỉ là không biết cụ thể quan hệ như thế nào.
Cô có hỏi một lần, nhưng Lý Trường Quân không nói gì, cô thức thời không hỏi lại.
Mặc kệ có hỏi hay không, cô vẫn là rất tò mò, thỉnh thoảng không khỏi nghĩ tới.
Sau khi Lê Mông trở lại ký túc xá, cậu lấy tấm ảnh siêu âm ra xem một lúc, hình ảnh là đen trắng, đối với một người không có kiến
thức và kinh nghiệm liên quan đến y học như cậu không thể nhìn thấy được rõ ràng liệu có bất kỳ hình dạng phôi thai nào trong đó hay không.
Nhưng mà, cậu không khỏi đưa tay sờ sờ cái bụng bằng phẳng của mình, cái loại trực giác này quá mạnh liệt, trực giác cậu bảo bên trong có một sinh mệnh bé nhỏ.
Trên đời này có rất nhiều chuyện khó tin, Lê Mông không biết thân thể mình có phải là khác với người bình thường hay không, nếu thật sự mang thai, sau này nên làm thế nào?
Những thứ khác không nói đến, tiền là một vấn đề lớn, nếu cậu có thai, bất kể đứa trẻ bị phá bỏ hay thuận theo tự nhiên mà sinh ra, cậu cũng sẽ cần rất nhiều tiền.
Và tiền thôi là không đủ, nam mang thai khẳng định không thể để lộ ra ngoài được vậy cậu phải tìm một bác sĩ sẵn sàng giữ bí mật cho mình.
Ngoài ra, nếu đứa trẻ phát triển bình thường và bước vào thế giới này một cách suôn sẻ, cậu làm gì để nuôi nó?
Cậu bây giờ nuôi thân mình cũng hơi khó, nuôi thêm đứa trẻ nữa chắc không học hết đại học được.
Cho dù cậu không mang thai, nhưng thứ trong bụng rất có khả năng là một khối u, cho dù khối u lớn như vậy chưa ảnh hưởng đến tính mạng nhưng chi phí phẫu thuật đối với cậu bây giờ ước tính là rất nhiều tiền.
Chị Phan nói rằng cô có thể cho cậu mượn, nhưng nếu chi phí quá cao, cậu sẽ xấu hổ khi mượn tiền người khác, nếu ca phẫu thuật không suôn sẻ hoặc khối u trở nặng cậu không đủ khả năng chi trả thì số tiền đó phải làm sao?
Có quá nhiều thứ cần cân nhắc, Lê Mông suy nghĩ một chút cũng không đưa ra được biện pháp gì ngược lại còn cảm thấy có chút đau đầu.
Bởi vì buổi sáng phải đi bệnh viện, không biết có kiểm tra nữa hay không, cho nên cậu không ăn điểm tâm, hiện tại đã là buổi trưa, cậu cũng không cảm thấy đói, nhưng cảm thấy đường huyết hạ một chút.
Lê Mông uống chút nước, bóc một viên kẹo nhét vào miệng, sau đó dùng điện thoại di động gọi đồ ăn giao đến.
Thời tiết quá nóng, cậu cảm thấy rất mệt mỏi, thực sự không muốn ra ngoài, chỉ có thể ăn mua về ăn.
Lê Mông ngồi trên chiếc ghế đẩu lâu ngày không còn vững chắc, dựa lưng vào chiếc bàn làm việc dưới gầm giường, nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, khi có điện thoại gọi đến thì cậu xuống lầu lấy đồ ăn mang lên.
Cậu gọi một bát cơm thịt bò và khoai tây, vừa mở hộp cơm ra, ngửi thấy mùi thức ăn, cậu liền cảm thấy muốn nôn mửa,ngồi xổm ở bồn vệ sinh không sạch sẽ có các đốm đốm ố vàng nôn mửa một hồi lâu, cuối cùng chỉ phun ra một ít nước axit.
Cậu cúi người thở hổn hển một lúc, cảm thấy đỡ buồn nôn hơn trước, rồi đi đến bồn rửa tay bên ngoài, dùng hai vòi kim loại trong bồn súc miệng, rửa mặt lần nữa rồi trở lại chỗ của mình uống vài ngụm nước ấm trong cốc, cuối cùng cũng kiềm chế được cơn buồn nôn một chút.
Cậu vẫn không có cảm giác thèm ăn, nhưng cậu buộc phải ép mình ăn, dù ít hay nhiều cậu vẫn phải ăn một ít, nếu không tình trạng hạ đường huyết sẽ càng nghiêm trọng hơn.
Mới ăn được mấy miếng, Lê Mông không khỏi buồn nôn, sau đó lại lật đật ăn, hồi lâu sau mới ăn được gần một nửa.
Lê Mông ăn không nổi, sợ ngửi thấy mùi thức ăn lại buồn nôn, vội vàng thu dọn hộp cơm ném đi, sau đó trở về ký túc xá, leo lên giường nằm xuống, cậu ngủ thϊếp đi sau một lúc.