Lý Trường Quân không điện được Lê Tuần, nên hắn đã soạn một tin nhắn để giải thích ngắn gọn về tình hình của Lê Mông, sau đó ném điện thoại, đi ngủ.
Giữa chỗ ở của Lê Tuần và Trung Quốc múi giờ chênh lệch, lúc hắn thấy tin nhắn là vào sáng sớm, Lê Tuần biết Lê Mông không sao, vội tiếp tục công việc.
Ngày hôm sau, Lê Mông thức dậy lúc 7 giờ sáng, eo vẫn còn đau và cậu không muốn thức dậy chút nào, nhưng còn phải đi làm việc trong cửa hàng piano, cậu không thể mới ngày đầu tiên đi làm đã đến muộn được. Nên Lê Mông thu lại tinh thần thu dọn đồ đạc đi ra ngoài.
Khi cậu đến cửa hàng là khoảng 8:50 phút Phan Nguyệt vừa mới mở cửa cửa hàng không bao lâu, cô đã thấy Lê Mông đi tới và mỉm cười chào cậu: "Chào buổi sáng, em đã ăn gì chưa?"
“Chị Phan, em ăn rồi.” Lê Mông cười đáp.
"Chị và tiểu Tĩnh vẫn chưa ăn vừa hay em vừa mới đến, giúp chị trông cửa hàng một lát, chị đi mua bữa sáng." Phan Nguyệt không khách khí nói với cậu.
Lê Mông muốn hỏi nếu có người đến thì phải làm sao, nhưng Phan Nguyệt không cho cậu cơ hội để hỏi mà vội vàng đi ra ngoài.
Phan Nguyệt và tiểu Tĩnh sống ở đây, họ thuê một căn hộ trên lầu cửa hàng.
Cửa hàng piano không nằm trên đường lớn mà nằm trong một khu dân cư lâu đời, giá thuê ở đây không đắt lắm, giao thông đi lại tương đối thuận lợi, tương đối yên tĩnh, thích hợp để luyện đàn, hơn nữa ở cũng không tệ.
Lê Mông đi vòng quanh cửa hàng, nhìn các nhạc cụ trưng bày bên trong một lúc, sau khoảng 10 phút Phan Nguyệt trở lại với bữa sáng.
“Muốn ăn sáng thêm không?” Phan Nguyệt nâng bữa sáng trong tay lên, cười hỏi.
"Không cần ạ, cám ơn chị Phan." Lê Mông cười nói.
“Vậy phiền em một chút, có người đến cứ gọi cho chị, chị đi lên đưa bữa sáng cho tiểu Tĩnh.” Phan Nguyệt nói.
"Vâng, hai người có vẻ tình cảm rất tốt." Lê Mông tán thưởng.
"Đúng vậy, bạn gái là để chiều chuộng mà." Phan Nguyệt rõ ràng rất vui vẻ, nhân cơ hội buôn chuyện hỏi cậu: "Mà này, tiểu Lê, em có bạn đời chưa? Có muốn chị giới thiệu cho em vài người không?"
Lê Mông theo bản năng muốn nói không cần, lại đột nhiên nhớ tới buổi tối hôm đó, có hơi do dự một chút.
Thấy vậy, Phan Nguyệt mỉm cười nói: "Có người thích rồi à?"
Lê Mông thậm chí còn không biết đối phương là ai, dù sao thì cậu cũng chỉ quan tâm đến lần đầu tiên của mình, nhưng chuyện này khó nói nên Lê Mông im lặng.
Phan Nguyệt coi như cậu thầm thừa nhận, nghĩ rằng nếu Lý Trường Quân thực sự muốn hẹn hò với tiểu Lê, anh ta có thể phải cố gắng rất nhiều.
Phan Nguyệt không hỏi gì thêm, dặn dò Lê Mông thêm vài câu rồi đi đưa bữa sáng, tiểu Tĩnh có lẽ vẫn còn đang ngủ nên phải gọi người dậy ăn sáng.
Lê Mông tìm một chỗ ngồi xuống, nhân lúc trong cửa hàng không có người, cậu xoa eo một hồi, trong lòng không khỏi nghĩ đến ngày đó, cậu rất muốn biết người đó là ai.
Nếu muốn biết thì mình chỉ cần đến quán bar đó hỏi.
Không được, nếu mình gặp lại Ngô Chí Cường ở đó thì sao, Ngô Chí Cường là một kẻ chỉ biết bắt nạt người yếu, và nếu gã ta nhìn thấy mình lần nữa, gã nhất định sẽ trả thù mình.
Ngay khi Lê Mông nghĩ đến Ngô Chí Cường ngày đó gã bỏ thuốc mê mình thì lại bắt đầu cảm thấy ghê tởm, nếu ngày đó không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, mình sẽ bị Ngô Chí Cường cưỡиɠ ɧϊếp trong lúc hôn mê, có khi xong việc gã sẽ lấy việc đó ra đe dọa mình, đúng thật là kinh tởm.
Và nhìn cách Ngô Chí Cường lừa mình uống rượu, gã có thể sẽ tái phạm lần nữa, cậu mơ hồ nhớ rằng Ngô Chí Cường có một người yêu là song tính luyến.
Một kẻ luôn mang theo thuốc hϊếp da^ʍ khi đi bar chắc chắn không có điểm tốt gì, chắc gã ta cũng tám chín lần đã bỏ thuốc và cưỡиɠ ɧϊếp các cô gái.
Nói một cách khách quan, con gái bao giờ cũng sẽ tổn thương khi gặp phải loại chuyện như thế này.
Lê Mông tức giận nghĩ, nếu một ngày nào đó Ngô Chí Cường rơi vào tay cậu, cậu nhất định sẽ thiến gã này.
Lê Mông không biết cậu và Lê Tuần tâm linh tương thông, Lê Tuần đã sắp xếp người để giải quyết Ngô Chí Cường sau khi ngủ với Lê Mông đêm đó, quyết định hiến gã bằng thuốc hiến hóa học.
Cấp dưới nghe hắn vừa cười vừa nói những lời như vậy liền lạnh cả sống lưng, đốt một nén nhang trước cho kẻ xúc phạm cấp trên của mình.
Ngô Chí Cường chạy rất nhanh nhưng vẫn không thoát khỏi một kiếp, đêm qua gã bị người của Lê Tuần bắt được ở ngoài thành, trói lại đánh một trận sau đó chuẩn bị tiêm thuốc hiến hóa học vào người gã. Người của Lê Tuần sợ Ngô Chí Cường không biết hắn đang bị tiêm gì nên đã nói với gã trước khi bắt đầu tiêm, sau đó từng chút một tiêm thuốc vào cơ thể gã, sau đó thưởng thức vẻ mặt sợ hãi trên khuôn mặt gã ta.
Loại thuốc hiến hóa học này không chỉ sử dụng để phá hủy quá trình tiết hormone sinh dục bình thường mà còn có nhiều tác dụng phụ, vì vậy một số quốc gia sử dụng biện pháp thiến hóa học để trừng phạt những kẻ hϊếp da^ʍ đang gây tranh cãi trên phạm vi thế giới, cho rằng hành vi này vi phạm nhân quyền của con người.
Thiến hóa học cần phải tiêm ba tháng một lần, áp lực tâm lý của việc thiến thường xuyên như dao kề trên cổ cũng đủ khiến người ta khốn khổ chứ đừng nói đến tìиɧ ɖu͙©, đối với một người chỉ biết suy bằng thân dưới như Ngô Chí Cường, mất khả năng tìиɧ ɖu͙© còn đáng sợ hơn là gϊếŧ gã.
Hơn nữa, tác dụng phụ của thuốc không chỉ gây loãng xương và bệnh về tim mạch mà còn làm nữ tính hóa các đặc điểm thể chất của nam giới, chẳng hạn như phát triển ngực, lông trên cơ thể và mất cơ bắp.
Lê Tuần cũng không phải là một người chủ nghĩa giả, những tin đồn hắn ta tàn nhẫn không phải là hoàn toàn vô căn cứ.
"Đến sớm vậy?"
Nghe được âm thanh, Lê Mông ngẩng đầu nhìn thầy Tiểu Vương, vội vàng buông tay xoa eo, cười chào hỏi.
“Chị Phan còn chưa xuống sao?” Vương Hằng ngồi xuống bên cạnh hỏi.
“Chị vừa mang bữa sáng lên cho Tiểu Tĩnh.” Lê Mông nói.
Vương Hằng hiểu rằng Phan Nguyệt rất tốt với Tiểu Tĩnh, mọi người đều biết điều này.
Vương Hằng cầm đàn lên gảy mấy nốt, sau đó như tán gẫu hỏi Lê Mông: "Cậu cũng là gay sao?"
Đây là lần đầu tiên Lê Mông bị hỏi về xu hướng tính dục của mình một cách thẳng thắn như vậy nên cậu đã ậm ừ một cách ngượng ngùng.
"Ha ha, tôi cũng vậy." Vương Hằng cười nói, sau đó hỏi: "Cậu cũng là 0 sao?"
Lê Mông lại nhớ tới chuyện xảy ra vào buổi tối hôm đó, trầm mặc một lát mới nói: "Hẳn là như vậy."
Thật ra trước đó cậu cũng không nghĩ nhiều về vấn đề 1 và 0, bởi vì cậu biết mình có thể phải che giấu xu hướng tính dục của mình suốt đời, nếu không sẽ bị Lê gia đuổi ra khỏi nhà, còn để cho Lý Kiến Xương biết cậu thích đàn ông giống như chú út, cậu có lẽ sẽ chết một cách thảm hại.
Dù sao thì cậu cũng không có năng lực như chú Lê, chú ấy có thể rời khỏi nhà ra ngoài thành lập công ty riêng ở tuổi mới mười mấy tuổi.
Không phải cậu muốn làm người thừa kế của Lê gia, chỉ là cậu không muốn trưởng bối bởi vì xu hướng tính dục của mình mà gặp rắc rối, khổ sở mà thôi.