Hai giáo viên còn lại đều là giáo viên chính thức, một người lớn tuổi hơn một chút, tính tình dịu dàng, họ Triệu, mọi người gọi cô là thím Triệu hoặc cô giáo Triệu, người còn lại là một người đàn ông tuổi có vẻ ngoài đôi mươi, học sinh thường gọi anh là thầy tiểu Vương, Phan Nguyệt gọi anh là tiểu Vương.
Phan Nguyệt nói rằng trước đây có một giáo viên khác, người này đã bị trộm đi không lâu, và hai giáo viên đó cũng cùng nhau dạy những lớp học gần đây nhất.
Lê Mông làm quen với mọi người trong tiệm, và tiểu Tĩnh đến trò chuyện với cậu ngay khi cô ấy rảnh.
Sau khi trò chuyện một lúc, Lê Mông phát hiện ra Phan Nguyệt và tiểu Tĩnh là một cặp nên cửa hàng đâu đâu cũng tràn ngập cầu vồng sáu màu thì ra là vậy.
Sau khi phát hiện ra điều này Lê Mông cảm thấy gần gũi với họ hơn, dù sao họ cũng là thành viên của nhóm LGBTQ, dù sao cậu cũng là một thành viên trong cộng đồng.
Sau đó Lê Mông lại đàn piano thêm một tiếng, lúc tan làm ở cửa hàng đã là chín giờ rưỡi, về đến ký túc xá đã là hơn mười giờ.
Cuối ngày, Lê Mông rất mệt mỏi, cậu vất vả tắm rửa, suýt chút nữa không xuống giường được, nằm xuống cũng không muốn động đậy.
Chỉ đến khi có tiếng vo ve khó chịu bên tai, cậu mới nhận ra mình quên mua nhang muỗi, Lê Mông lại bật điều hòa chùm kín người, thậm chí bây giờ cậu không còn đủ sức để chống lại chúng.
Lý Trường Quân có chút bất ngờ khi nhận được cuộc gọi của Phan Nguyệt, anh không ngờ Lê Mông lại đồng ý ở lại dễ dàng như vậy.
Hắn ta và Lê Tuần là bạn cũ, hắn đã quen với việc bị Lê Tuần chèn ép, và hắn cho rằng Lê Mông cũng là một người khó đối phó, cậu chủ trẻ được nuôi dưỡng bởi một gia đình giàu có như Lê gia, trải qua một số chuyện, ngay cả khi lúc trước cậu có một cuộc sống sung sướиɠ thì ngay lúc này đã trở nên tồi tệ.
Nhưng Phan Nguyệt nói rằng Lê Mông có vẻ gần gũi cậu ấy hầu như không có chút khí chất của một thiếu gia ngông cuồng.
Lý Trường Quân tặc lưỡi, hỏi thêm vài câu rồi cúp máy, sau đó trực tiếp gọi cho Lê Tuần.
Lê Tuần có việc bận không nghe điện thoại. Sau khi kết thúc với Lê Mông vào ngày hôm đó, hắn đã bị hàng loạt cuộc gọi đánh thức vào sáng sơm của các trợ lý của mình, nói rằng dự án gần đây của công ty xảy ra vấn đề, hắn phải trực tiếp quay về giải quyết sự việc rất cấp bách, nếu xử lý không khéo thì danh dự của công ty có thể sẽ bị chịu ảnh hưởng lớn.
Ở quốc gia đó, danh tiếng là rất quan trọng đối với một công ty, nếu nghiêm trọng nó có thể ảnh hưởng trực tiếp làm công ty đến bên bờ vực phá sản.
Mặc dù Lê Tuần trong tay không chỉ có một công ty này, nhưng đó là công ty do hắn thành lập đầu tiên.
Lê Tuần ngay lập tức thu dọn đồ đạc vội vã bắt máy bay trở về trước khi Lê Mông tỉnh lại.
Sau khi xuống máy bay, anh bắt đầu gọi điện cho Lê Mông, nhưng không có ai bắt máy, sau lại còn trực tiếp tắt máy, hắn gửi thêm mấy tin nhắn cũng không nhận được hồi âm.
Trong khi Lê Tuần vô cùng bận rộn việc của công ty, hắn đã tìm hết mọi cách để liên lạc với Lê Mông, nhưng lại không có thời gian liên lạc được, vì vậy hắn phải nhờ Lý Trường Quân giúp chăm sóc Lê Mông trước, và dự định khi hắn hoàn thành công việc ở công ty sẽ trở về Trung Quốc để bắt người.
Vào buổi sáng hôm đó, Lý Trường Quân phát hiện ra Lê Mông đang tìm việc làm ở cửa hàng piano nên lập tức liên lạc với Phan Nguyệt, nói với cô nếu Lê Mông đến cửa hàng của cô, hãy cố gắng giữ cậu ta ở lại.
Phan Nguyệt không phải là người của giới thượng lưu, cô không biết thân phận trước kia của Lê Mông, cũng không biết Lý Trường Quân và Lê Mông có quan hệ gì, sau khi nhìn thấy bộ dạng của Lê Mông, cô thậm chí còn nghi ngờ Lý Trường Quân muốn hẹn hò với anh chàng đẹp trai này.
Bất quá cô không hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào nữa và giữ cậu chàng lại theo yêu cầu của Lý Trường Quân.
Và tất nhiên Lê Mông không biết gì về cuộc sắp đặt này.
Cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc của Lê Tuần từ lâu đã bị các loại thông báo tin tức của ngày hôm đó lấn át, bây giờ nếu kiểm tra điện thoại, có thể vẫn còn thấy số nước ngoài, nhưng cho dù có nhìn thấy thì cậu cũng không thể nhận ra đó là số của Lê Tuần.
Lê Tuần trước đây có quan hệ không tốt với nhà họ Lê, hắn ít khi về nhà họ Lê nên Lê Mông không có số điện thoại của Lê Tuần, Lê Tuần là sai người tìm số của Lê Mông.