Chu Ngọc Văn cảm thấy hơi buồn, nhưng bà không thể làm gì được, bà không thể thay đổi quyết định của Lê Kiến Xương. Bà nhìn thấy một phần áo của Lê Mông ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt tái nhợt dị thường, bà quan tâm hỏi: "Sao cậu lại ra nhiều mồ hôi như vậy? Không phải cậu bị say nắng chứ?"
Sau đó bà vội vàng sai người hầu bưng một bát canh đậu xanh từ trong bếp lên. Lệ Mông trầm mặc vài giây, áp chế đau xót trong lòng, cười nói: "Cảm ơn, tôi không sao."
Lê Ngôn nhìn cách nói giao tiếp kỳ lạ của mẹ và anh trai, cô nhận ra rằng không còn khả năng xoay chuyển được chuyện này, nước mắt lại trào ra, cô không muốn Lê Mông rời đi, cô chỉ muốn một mình Lê Mông là anh trai của cô.
Nhìn thấy Lê Ngôn khóc, Chu Ngọc Văn cảm thấy rất khó chịu, nhưng bà vẫn phải làm những gì mình phải làm, bà yêu cầu Lê Ngôn trở về phòng nghỉ ngơi trước và nhìn Lê Mông uống hết canh đậu xanh, rồi mới đưa Lê Mông vào căn phòng ở tầng 1.
Phòng làm việc, đưa cho cậu cuốn sổ hộ khẩu mới.
Lê Mông lật một trang, thấy tên mình không có sửa, chẳng qua là lấy từ sổ hộ khẩu trước đó ra, trang đầu chủ hộ là cậu, trang thứ hai vẫn là cậu, sau đó các trang còn lại đều là để trống.
Lê Mông đóng sổ hộ khẩu mới, nhìn Chu Ngọc Văn hỏi: "Bà có tin tức gì về cha mẹ ruột của tôi không?"
"Không, người đã bắt A Lãng khi đó vẫn chưa được tìm ra. A lãng bị thương và không nhớ chuyện gì đã xảy ra khi còn nhỏ. Nếu có bất kỳ tin tức gì, tôi sẽ nói với cậu." Chu Ngọc Văn nói.
Trước mắt Lê Kiến Xương chỉ tra được ngày Lý Lãng sinh ra trong bệnh viện không có bé trai nào khác sinh ra, Chu Ngọc Văn nhớ rõ mình sinh bé trai, lại là bệnh viện tư nhân cao cấp, Lê Kiến Xương nghĩ rằng Lê Lãng đã được người khác đánh tráo.
“Cám ơn.” Lê Mông không kỳ vọng nhiều, cho nên cũng không thất vọng.
Trong thư phòng chỉ có hai người bọn họ, Chu Ngọc Văn không nhịn được sờ lên mặt Lê Mông, lại ôm lấy cậu, cuối cùng không kiềm chế được nước mắt, nghẹn ngào nói: " Cậu phải chiếu cố mình thật tốt khi ở bên ngoài một mình, gặp phải chuyện gì không giải quyết được có thể liên hệ với ta, ta. . . Thực xin lỗi Manh Manh, thực xin lỗi. . . "
Lê Mông đột nhiên cảm thấy có lỗi, nhưng cậu không thể đổ lỗi cho bất cứ ai.
Cậu đã trưởng thành, thậm chí cha mẹ ruột cũng không còn nghĩa vụ nuôi cậu nữa, tuy rằng hành động của Lý Kiến Xương có chút bất nhân tính nhưng cũng không thể trách ông, Chu Ngọc Văn cũng chưa từng làm chuyện có lỗi với cậu.
"Bà không cần nói xin lỗi, tôi phải là người nói lời cảm ơn." Lê Mông ôm Chu Du Văn nói.
Cậu không ôm thật, chỉ như đang giả vờ ôm, bởi vì cậu không có quan hệ huyết thống, nam nữ không giống nhau, cho dù cậu là gay, cậu cũng phải chú ý đến loại tình tiết này.
Chu Ngọc Văn chú ý đến điều này khẽ thở dài. Bà đưa thẻ ngân hàng đã chuẩn bị trước cho Lê Mông, "Trong đó có 10 vạn là tiền học phí chúng ta cho cậu."
Lê Mông không trả lời, chỉ cười nói với Chu Ngọc Văn : "Không cần, cảm ơn bà, và cảm ơn ông Lê. Tôi đã trưởng thành và tôi có thể tự mình đi làm kiếm tiền. Lê gia đã nuôi nấng tôi trong hai mươi năm. Tôi sẽ ghi nhớ công ơn này."
Chu Ngọc Văn sửng sốt một lúc, bà không ngờ rằng Lê Mông sẽ không lấy, nhưng theo tính khí của Lê Mông, không lấy là bình thường.
Chu Ngọc Văn còn muốn thuyết phục Lê Mông thêm vài câu, số tiền này đủ để Lê Mông học xong đại học, là một sinh viên chưa tốt nghiệp, cho dù có thể tìm được việc làm cũng phải rất vất vả, Chu Ngọc Văn không đành lòng.
Nhưng Lê Mông nhất quyết không chịu, Chu Ngọc Văn thuyết phục không được nên đành bỏ cuộc.
Lê Ngôn không ngoan ngoãn ở trong phòng, rất nhanh liền chuồn ra ngoài, nếu như Lê Mông thật sự không thể trở về, sau này bọn họ có lẽ không có cơ hội gặp mặt, Lê Ngôn cũng không đành lòng.
Lê Mông một mình ra khỏi thư phòng, đang định về phòng cũ thu dọn đồ đạc, thì bị Lê Ngôn chặn đường.
Khi Lê Ngôn nhìn thấy sổ hộ khẩu mới trong tay cậu, cô cảm thấy rất buồn, nghẹn ngào nói: "Anh à, anh thực sự muốn rời đi sao?"
Lê Mông theo thói quen muốn xoa đầu an ủi cô, nhưng cậu đưa tay ra nửa chừng rồi lại rút về, lấy thân phận hiện tại của cậu làm loại hành động này là không thích hợp, những năm này cậu được nhà họ Lê giáo dục nên đã khắc trong xương của mình.
Đừng khóc, khóc sẽ không đẹp.” Lê Mông cười nói.
“Anh, đừng cười nữa, so với khóc còn xấu hơn.” Lê Ngôn cố nén nước mắt nói.
Lê Mông cũng không miễn cưỡng nữa, trên mặt có chút bất đắc dĩ nói: "Sau này gặp lại, ở cùng một thành phố, khoảng cách không xa."
"Nhưng……"Lê Ngôn muốn nói gì đó, nhưng lại bị Lê Mông cắt ngang.
"Anh phải thu dọn đồ đạc. Về phòng rửa mặt đi. Em khóc như một con mèo nhỏ vậy."
Con gái ở tuổi này đều thích làm đẹp, Lê Ngôn nghe anh nói mà ngượng ngùng, cô lại nhìn Lê Mông, cuối cùng bất đắc dĩ quay về phòng.
Lê Mông đứng đó một lúc, nhìn xung quanh khung cảnh quen thuộc, đi về phía căn phòng trước mặt, sau đó ở cầu thang đυ.ng phải Lê Lãng.
Lê Lãng mặc một chiếc áo phông và quần jean đơn giản, không hề hài hòa bằng bộ vest anh mặc vào tối hôm qua, nói thật, Lê Lãng khá đẹp trai, Lê Mông trong tiềm thức cảm thấy ngoại hình và dáng người của anh ta sẽ rất phổ biến trong giới đồng tính nam.
Sau đó, cậu nhận ra sai lầm của mình khi cậu đã đánh giá vẻ ngoài của Lê Lãng theo cách này, mặc dù chỉ suy nghĩ, nhưng cậu vẫn cảm thấy hối hận.
Cậu gật đầu xin lỗi với Lê Lãng, lại mỉm cười chào hỏi rồi tiếp tục đi về phòng.
Lê Lãng không có đáp lại cậu, chỉ là liếc cậu một cái, thần sắc vẫn là rất âm trầm, giống như bị người khác cướp vợ.
Lê Mông có chút khó hiểu cậu có cảm giác, Lê Lãng đối với cậu không có địch ý, vậy trong lòng anh ta nồng đậm địch ý là hướng về ai? Thảo nào tiểu Ngôn cảm thấy sợ hãi, nó thực sự dọa người.
Lê Mông lắc đầu, những chuyện này thì có liên quan gì đến cậu, cậu nghĩ cũng vô dụng, Lê Lãng là anh trai của Lê Ngôn, hai người không có xung đột lợi ích, Lê Lãng sẽ không làm chuyện gì xấu cho Lê Ngôn, sau một thời gian nữa, nếu Lê Ngôn hiểu rõ về anh ta, có lẽ sẽ không sợ anh ta nữa.
Lê Mông thu dọn đồ đạc kéo theo chiếc vali của mình đến chào tạm biệt Chu Ngọc Văn.
Chu Ngọc Văn lại lần nữa cố gắng đưa thẻ cho cậu, nhưng Lê Mông vẫn không nhận.
Khi quản gia Đào tiễn cậu ra ngoài, cậu nửa đùa nửa thật hỏi có cần mở vali ra kiểm tra lại không, không muốn sau này bị hiểu lầm lấy đi đồ quý giá gì của nhà họ Lê.
Đào quản gia nhìn cậu lớn lên, biết rõ cậu là đứa trẻ như thế nào, vì vậy ông nói với vẻ mặt chua xót: “Đừng đùa với tôi nữa.”
Lê Mông luôn đối xử tốt với mọi người, không có tính khí thiếu gia, Đào quản gia có quan hệ rất tốt với cậu rất đồng cảm với cậu.
Cháu không sao, Đào thúc, người lớn tuổi rồi, nên chú ý nhiều hơn tới sức khỏe của mình." Lê Mông cười nói.
Đào quản gia cùng câuh tán gẫu một hồi rồi tiễn cậu ra khỏi cổng, cuối cùng dặn dò cậu: "Đi đường cẩn thận, một mình ở bên ngoài nhớ phải chú ý, nếu cần giúp đỡ có thể tìm đến Đào thúc."
“Cám ơn Đào thúc, bên ngoài nóng, người mau vào trong đi.” Lê Mông hướng ông vẫy vẫy tay.
Đào quản gia nhìn cậu lần nữa trước khi trở vào trong.