Edit: Pé Heo
Beta: Nguyệt Dao
Người đàn ông này bộ dạng không sai, thuộc loại ngoại hình âm nhu, đôi mắt thật to, đôi mắt còn xinh đẹp hữu thần hơn so với mắt các nam diễn viên ngôi sao nổi tiếng đã âm thầm đi phẫu thuật, môi không dày không mỏng, thật gợi cảm, cái mũi cao đẹp, quan trọng nhất là, anh ta có làn da trắng nõn tinh tế, không kém Bạch Thù nửa điểm.
Đầu tóc của hắn không dài, nhuộm thành màu nâu sẫm, phụ kiện trên là một cái hoa tai đính kim cương trên vành tai, tổng thể nhìn có chút âm nhu nhưng kèm theo chút phóng đãng.
Mặc kệ nói như thế nào, đây đều là soái ca làm cho người ta nhìn thấy hai mắt đều sáng ngời, chẳng qua là đối với anh ta Bạch Thù lại không có chút ấn tượng nào.
Khi anh ta cúi đầu nhìn xuống, đại khái là hiểu được tình cảnh túng quẫn của Bạch Thù, sau đó đỡ cô dậy, lấy giày của Bạch Thù đặt xuống đất rồi ngồi xổm xuống mang giày vào chân giúp cô. Bạch Thù 囧, đây là lần đầu tiên có người đυ.ng tới chân của cô. Lại nói, người nọ lại dùng tư thế ôm công chúa hoa lệ ôm Bạch Thù đến trước cửa xe đã mở từ trước: "Em ngồi đây trước đã, tôi dẫn em đi mua giày." Nói xong, anh ta lại đi ngược lại chỗ ban nãy, tìm được thùng rác rồi đem giày ném vào, nhanh chóng quay trở lại xe.
Bạch Thù nhìn bóng dáng bận rộn của anh, nhớ lại độ ấm trên chân lúc nãy, nhất thời có chút ngượng ngùng cho đến khi người ta trở lại đóng cửa xe, cười hớ hớ nói với nàng, "Bạch Thù, bộ dáng ngây ngốc, hồ đồ này của em thật đáng yêu."
Chưa có người nào nói Bạch Thù đáng yêu, bởi vì mọi người nhìn thấy vẻ bề ngoài kinh diễm của cô, sau đó đều cảm khái ‘Nga, Bạch Thù a, cô thật sự là một nha đầu xinh đẹp’. Nhưng mà, hôm nay, là lần đầu tiên cô nghe một người đàn ông xa lạ nói cô đáng yêu, không biết vì sao, cô cảm thấy trong lòng ấm vù vù , ngay cả nhìn bộ dáng của anh ta, cũng càng thêm thuận mắt.
"Anh mới đáng yêu, cả nhà anh đều đáng yêu” Bạch Thù có chút kiều ngạo (yêu kiều + kiêu ngạo), nội tâm mặc niệm câu này một trăm lần, nhưng cảm xúc vẫn mênh mông như trước a.
"A, Bạch Thù, tôi lần đầu tiên nhìn thấy em đỏ mặt." Anh ta không biết sống chết lại còn nói ra.
"Tôi nói, anh không thể chỉ tập trung lái xe sao?"
"Tôi đang tập trung lái xe a, yên tâm, Bạch Thù, tôi sẽ không đem em bán đi."
Bạch Thù lúc này mới hậu tri hậu giác phản ứng lại, người đàn ông trước mặt cô bây giờ tuy rằng có thể kêu đúng tên cô nhưng mà cô không biết hắn a! cô lại như vậy dễ dàng ngồi lên xe người ta? …..(ToT)….
"Đừng nhíu mày tự kiểm nữa." Anh ta như nhìn thấu suy nghĩ của Bạch Thù sau đó lại nói, “Em hôm nay ăn mặc lễ phục như vậy là muốn đi làm MC cho bữa tiệc nào sao?"
Bạch Thù lắc đầu, ngay cả bình thường cô kiêm chức gì anh ta cũng biết?
"Vậy em làm gì?"
"Đài truyền hình muốn tôi tham gia một bữa tiệc ‘buôn bán’ ở khách sạn Đỉnh Thiên." Là bữa tiệc buôn bán đi, dù sao thì bữa tiệc xem mắt kia cũng không có quan hệ gì với cô.
"Nga, tôi cũng đang muốn đi đến đó, trùng hợp thuận đường a." Người nọ cười tủm tỉm nói. Không quá 10 phút, xe của anh ta đỗ trước một cửa hàng lớn, sau đó hắn xuống xe, nhìn về phía Bạch Thù nháy mắt mấy cái, "Chờ tôi trở lại."
Bạch Thù đoán được anh ta muốn làm gì, nháy mắt trong lòng nhảy loạn, "Ai…., tôi mang size 36 ."
Người nọ cười hớ hớ giơ tay lên, "Tôi biết, tôi đã ước lượng qua."
Biếи ŧɦái. Bạch Thù trong lòng mắng thầm một câu, nhưng mà ý cười trên mặt thì không che giấu được.
Không quá 5 phút, người nọ liền bao lớn bao nhỏ xách bốn năm cái hộp to đi ra, trên hộp toàn một đống chữ tiếng anh, dù sao cô cũng không biết. Tha thứ cho cô là đứa nhỏ ngay cả anh văn cấp sáu cũng chưa đậu.
Sau đó cô liếc đến dòng chữ "SalvatoreFerragamo", vì vậy cô nhận ra đây là hiệu giày cao gót Audrey Hepburn cao cấp. Người nghèo giống như Bạch Thù đối với loại giày cao cấp như vậy đều cười nhạt, quý như vậy, còn không bằng đi sang khu phố bên cạnh trường học mua được đến năm mươi sáu mươi đôi giày bán lề đường để mang. Các người có thể nói cô trong lòng tính toán keo kiệt. ╮(╯_╰)╭
Thái quá nhất là, đi theo sau anh ta còn ba bốn cô gái mặc trang phục nhân viên, các cô trong tay cũng cầm bốn năm cái túi to, nhưng trêm mặt bon họ không che giấu được vui sướиɠ, cho nên mặc dù trong tay xách một đống vật nặng nề nhưng bước chân vẫn nhẹ nhàng như không...
Nhìn mấy người dần dần đi về phía cô, Bạch Thù yên lặng cầu nguyện, hy vọng không như nàng suy nghĩ. Bởi vì: huynh đệ, cô là người nghèo, không muốn vay nặng lãi của anh ta đâu a!
Ngọc đế đại nhân gần đây bề bộn nhiều công việc nên tự nhiên không có nghe thấy lời cầu khẩn của cô. Anh ta vẫn tiếp tục đem mấy cái túi để ra chỗ ngồi đằng sau.
Đợi hoàn thành xong tất cả, anh ta mới chỉ ngón tay đến đống hộp giày lộn xộn kia: “Nha, em xem xem, đôi giày nào phù hợp với trang phục của em đêm nay?"
Bạch Thù chỉ cảm thấy một trận sấm chớp ngang qua, đem nàng nướng đến bên trong mềm nhũn, bên ngoài xốp giòn ngon miệng. Đến cuối cùng khi lấy lại bình tĩnh, cô vẫn chưa từ bỏ ý định, thử hỏi hắn lại lần nữa “Tất cả giày ở đây đều là của tôi?"
Anh ta gật gật đầu, "Tôi không biết em thích cái kiểu nào, nên đem tất cả giày màu cà phê size 36 trong đó ra cho em chọn." Anh ta bày ra vẻ mặt: “Em còn muốn hỏi gì sao?", làm Bạch Thù quả thật muốn tát hắn vài bạt tay.
Nhưng mà Bạch Thù vẫn thực bình tĩnh nói với anh ta: "Tôi là người nghèo."
Anh ta đầu tiên là sửng sốt, phản ứng sao đó là "Khanh khách" bật cười, lấy tay chỉ vào ót Bạch Thù một chút "Bạch Thù, em khi nào thì lo lắng chuyện này?"
Bạch Thù hơi bất ngờ, nhìn người đàn ông trước mắt cười đến run rẩy cả người, đến nửa ngày mới chỉ chỉ đống hộp giày lộn xộn bên cạnh: "Anh, toàn bộ mua cho tôi?"
Anh ta gật gật đầu.
"Tôi và anh không thân chẳng quen, tại sao anh lại đối xử tốt với tôi như vậy?"
Anh ta sờ sờ cái cằm trơn bóng của mình, sau đó đôi mắt tốt đen như mực nhìn chằm chằm Bạch Thù: “Tôi muốn theo đuổi em không được sao?"
Bạch Thù nghĩ đây là cái tình huống gì vậy, nếu đổi thành cô gái khác, đối mặt với lời thổ lộ của một người đàn ông nhiều tiền lại anh tuấn như vậy, còn đối xử với mình vô cùng tốt, cô tin tưởng cô gái kia không nói hai lời tuyệt đối lập tức gật đầu đáp ứng rồi. Nhưng cô là Bạch Thù, cho nên cô rất bình tĩnh nhìn nhìn đồng hồ, kim phút đã gần chạy đến số 10, giơ cổ tay lên, đưa tay cho anh ta xem thời gian hiển thị, "Thời gian không còn sớm , chúng ta nên xuất phát đi đến khách sạn Đỉnh Thiên thôi, đến muộn bữa tiệc không tốt."
Mà anh ta cũng thật bình tĩnh xem đồng hồ, mặt trên kim đồng hồ đã sắp chạy đến 7 giờ, kim phút chỉ còn 5 phút nữa, "Thật ra thì chúng ta đã muốn đến muộn."