Tất cả giật mình kinh ngạc, nhất là Triệu Đại Vĩ! Không tự chủ mà miệng há không ngậm lại được, miệng giật giật. Cha mẹ ơi, đây là lần đầu tiên hắn thấy Lí Tô Mặc tức giận như vậy trong suốt hai mươi mấy năm quen biết nha!
Mặt Lí Tô Mặc nguyên bản lạnh lùng đạm mạc không biểu hiện gì, giờ phút này lại bình thản đến vô cảm.
Hắn nhìn Hoàng tổng phía trước như muốn xuyên một lỗ trên người ông ta, đáy mắt sắc lạnh không ngừng bắn ra ngoài, làm nhiệt độ xung quanh đông cứng.
Hoàng tổng bị Lí Tô mặc nhìn cả người sợ hãi, ngay cả cổ tay truyền đến cơn đau cũng xem nhẹ. Hoàng tổng xấu hổ cười, chính xác là cười vặn vẹo, thanh âm run run: “Lí thiếu…”
Lí Tô Mặc dùng hai ngón tay ở bàn tay còn lại rút danh thϊếp từ tay Hoàng tổng, lật qua lật lại hai mặt xem xét, nhẹ giọng thì thầm: “Tập Đoàn Bất Động Sản Hoàng Kim, Hoàng Kim Kim.”
Hoàng Kim Kim mồ hôi túa ra, lúng túng trả lời: “Đúng vậy, Lí thiếu. tôi là Hoàng Kim Kim, ha ha, Hoàng Kim Kim.”
Lí Tô Mặc vẫn không biểu hiện cảm xúc gì, ném danh thϊếp đồng thời cũng buông cổ tay Hoàng tổng ra.
Sau đó, Lí Tô Mặc chậm rãi lấy khăn tay, tỉ mỉ lau hai tay của mình nhất là cái tay vừa nắm tay Hoàng tổng thì lau đi lau lại.
Sắc mặt Hoàng tổng vặn vẹo, sắc mặt cũng rất khó coi, nhưng ông ta biết mình không thể đắc tội vị đại thần trước mặt này, cho nên ông ta kìm chế nín thở nén giận, làm như mình là phạm nhân nghe quan tòa phán tội.
Những người xung quanh buông đũa chăm chú nhìn về phía bàn chủ tọa. Lúc lâu, thấy chưa có động tĩnh gì thì nín thở, không khí náo nhiệt của bữa cơm trong giây lát im bặt ngay cả tiếng kim rơi cũng nghe thấy.
Chỉ thấy Lí Tô Mặc cong khóe miệng, đem khăn tay của mình đặt lên bàn, ngẩng đầu tiếp tục nhìn Hoàng Kim Kim, đôi mắt đen như bóng đêm ấn chứa tia lạnh lẽo.
Hoàng Kim Kim hoảng hốt cực độ, mồ hôi trên trán nhỏ xuống từng giọt, Hoàng Kim Kim chỉ thiếu nước quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, tuy rằng ông ta cũng không biết mình đã đắc tội gì với vị Phật Sống này.
Giống như đánh thẳng vào tâm lý, Lí Tô Mặc nhìn sắc mặt biến hóa của Hoàng Kim Kim, mỉm cười giống như thiên sứ giáng trần.
Mà Hoàng Kim Kim thì ngược lại, ông ta giật mình một cái, nhìn Lí Tô Mặc đang cười như không cười, miệng giật giật sau đó phát ra âm thanh “hắc hắc” đáng khinh, sau đó Hoàng Kim Kim có chút xấu hổ nhìn đồng hồ vàng của mình, rồi bàn tay to bất ngờ vỗ vào cái chân béo ú, “Ôi, đã đến giờ này rồi à! Tôi còn có cái hợp đồng, vậy mà tôi lại quên mất! Tôi ngốc thật...Thiệt tình, đúng là thư ký của tôi làm không hết chức trách!... Hắc hắc... Mọi người... tôi có việc, tôi phải đi trước rồi...”
Ông ta vừa nói vừa cười, sau đó thân hình mập mập như rùa rụt cổ đi ra ngoài, lúc đầu là đi chậm một vài bước sau đó trực tiếp chạy như điên thoát thân!
Mọi người cười haha không dứt!
Có cảm giác như chuyện này rất buồn cười!
Mà Lí Tô Mặc vẫn bình tĩnh như trước.
Bạch Thù giật mình há hốc miệng, nhìn vẻ mặt bình tĩnh như không có chuyện gì của Lí Tô Mặc, cô liền cảm thấy nhức trứng.
Sau đó, Tần Minh Minh hét lớn: “Bạch Thù, bạn trai cô đẹp trai ngây người.”
Đây xác thực là quả bom kinh thiên nha! Trong nháy mắt toàn bộ đại sảnh nín lặng.
Chuyện này, sợ có người trứng cũng không ổn định nổi rồi.
Đây chính là tin tức được xem là lớn hàng đầu giới giải trí! Người đàn ông độc thân hoàng kim, chưa bao giờ kết giao với phụ nữ Lí Tô Mặc, vậy mà yêu đương! Tin tức này quả thức giống như bị bắt gian vậy!
Vì thế toàn trường kinh hô, bán tín bán nghi, sau đó dùng ánh mắt bát quái xuyên qua Bach Thù và Lí Tô Mặc, như muốn đem hai người lột trần ra vậy.
Lí Tô Mặc nhìn Tần Minh Minh, rồi lại nhìn vẻ mặt vặn vẹo của Bạch Thù. Sau đó trở về vị trí của mình.
Bạch Thù 囧 can đảm đổi mặt với mọi ánh mắt tò mò của mọi người lớn tiếng giải thích: “Tôi cùng Lí thiếu quan hệ không phải là như vậy, là Tần Minh Minh, cô ấy hiểu lầm. Lí thiếu chính là cấp trên của tôi! Hơn nữa anh ấy là bạn của bạn trai tôi! Chúng tôi chỉ là quan hệ ông chủ và nhân viên thôi.”
“À, thì ra cô đã kí hợp đồng với công ty giải trí của Lí thiếu gia!” Người quản lý công ty giải trí quốc tế Triệu thị gật gật đầu, vẻ mặt biểu tình như đã hiểu “Người bị Lí thiếu cướp mất”.
“Anh ấy chính là ông chủ của tôi, ngoài quan hệ cấp trên cấp dưới thì không có quan hệ nào khác, Ok?” Bạch Thù chỉ thiếu nước giơ chân nữa thôi.
Nhưng việc giải thích này ở trong mắt mọi người chính là cô giấu đầu hở đuôi.
Ai sẽ tin giữa hai người không có quan hệ! ╮(╯_╰)╭ Nếu cô là bạn gái chính thức, thì hành động mới vừa rồi của anh ta giống như ra mặt bảo vệ đó sao? Xem chúng tôi là trẻ lên ba à?
Bạch Thù nhìn vẻ mặt không tin của mọi người đành câm lặng, sớm biết như thế này so với không giải thich thì hơn! Nhung không giải thích, … cha mẹ ơi chẳng phải là cam chịu sao!
Đây là chuyện thần kì cấp quốc gia nha!
Mà những người ở đây không tin lời Bạch thù giải thích, lại bám lấy Tần Minh Minh nghe ngóng. Chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Tần Minh Minh bày ra biểu tình như muốn nói, “Ai nha, đừng lừa tôi, tôi biết rất rõ ràng.” Dáng vẻ vỗ vai trấn an Bạch Thù tiếp tục nói: “Bạch Thù không có việc gì đâu, nhưng người ở đây đều không phải người nhiều chuyện, cho dù cô cùng Lí thiếu gia yêu nhau, chúng tôi cũng sẽ không nói với truyền thông đâu.”
Mọi người đều gật đầu phụ họa theo, trong giới giải trí nhất là người mới, sợ nhất là bị đăng scandal tình ái, cho dù là scandal thông thường cũng là không có lợi. Hơn nữa bọn họ không nhìn mặt Tăng thì cũng nể mặt Phật nha, khẳng định là sẽ không truyền tin tức này ra bên ngoài.
“Đúng vậy, Bạch Thù cô cứ thả lỏng tâm tình đi!”
“Đúng vậy đó, chúng tôi sẽ không nói ra ngoài, cô cùng Lí thiếu thật đúng là trời đất sinh một đôi!”
Sau dó, Tần Minh Minh vỗ vỗ vai Bạch thù, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ đắc ý, “Xem đi, haiz, cô xem Lí thiếu đối với cô thật tốt, cô nói gì anh ta cũng chẳng hề có ý kiến, chậc.. chậc,… Bạn trai tốt như vậy biết đi đâu tìm đây?”
“Chậc chậc...” Mọi người theo sau Tần Minh Minh len lén nhìn hai người các cô, “Bạch tiểu thư, cô sẽ không muốn phủ nhận...”
Bạch Thù nghe những lời này thật sự muốn tát cho người khởi xướng là Tần Minh Minh mấy cái, cô không nói người khác cũng không nghĩ cô câm đâu!
Lí Tô Mặc ngồi xuống, nói với mọi người: “Mọi người không tiếp tục sao?”
“Ah, Lí thiếu vì Bạch Thù mà giải vây!” Tần Minh Minh chỉ sợ thiên hạ không loạn, trình độ chỉ có cao hơn chứ không kém so với các tiểu bối lúc trước cô gặp nha! Tại sao mỗi lần đến đâu công tác cô đều gặp người như vậy?
Mà Đạo diễn ngồi cạnh Lí Tô Mặc đứng lên nhường vị trí quý giá của mình với vẻ mặt trách cứ nói: “Bạch Thù, sao cô không nói sớm cô là người yêu Lí thiếu, cô xem tôi chiếm chỗ của cô thật ngại quá.”
Bạch Thù rơi lệ trong lòng đưa mắt lườm Lí Tô Mặc mà trong mắt anh đáng hiện vẻ trêu ngươi. Trong lòng thầm kêu: Anh ta…. Anh ta không giải thích gì sao! ( Tỉ ơi, Mặc ca mong còn chả được ý) Vậy là trước mặt bao người Bạch Thù hoa lệ bị buộc lên Lương Sơn.