Chương 32: Cuộc gọi của hoa thiển

Tiền Dương lấy ra danh thϊếp đưa cho Bạch Thù, “Có chuyện gì cần cứ call.” Nói xong, vui tươi hớn hở đi ra khỏi phòng, nói với đám người bị hóa đá sau lưng, “Mọi người cứ tiếp tục.”

Bạch Thù nhận được danh thϊếp liền bị bốn đạo ánh mắt lăng trì, ba cái là của ba người phụ nữ kia, cái còn lại là của Lí Tô Mặc.

Triệu Đại Vĩ nói với trợ lý của mình, “Khóa cửa lại.”

Phỏng vấn tiếp tục, Bạch Thù cảm thấy vất vả giống như đánh trận.

Lúc đi ra, Tiết Hiểu Manh đi nhanh tới cửa, dáng vẻ kiêu ngạo đi trước bốn người, theo sau đó là cô gái tranh luận cùng Tiền Dương – Lệ Na, cuối cùng là Bạch Thù cùng Thục Thiên Tinh.

Trước khi Lệ Na đi còn dùng giọng điệu cao ngạo nói với Bạch Thù, “Bạch Thù tiểu thư, cô cần phải nắm lấy cơ hội này cho thật tốt nha!”

Bạch Thù không mặn không nhạt trả lại một câu, “Liên quan gì đến cô? Dù cho tôi không nhận được vai nữ chính, thì cũng không tới lượt cô, cô kích động cái gì?”

Mặt Lệ Na nháy mắt xanh mét, cầm túi xách bước đi trước.

Đám Tiểu Mật nháy mắt xông tới, “Thế nào?”

Bạch Thù nhún nhún vai, “Cũng không rõ.”

“Aiz…cậu nói không rõ thì hẳn là không có vấn đề.” Tiểu Mật tự động lý giải.

Bạch Thù nhìn trời mà không biết nói gì.

Tiểu Mã rất tinh mắt, nhìn thấy tấm danh thϊếp trong tay Bạch Thù, “Tiền Dương, Tổng giám đốc chuỗi nhà hàng Hoàng Mã, số điện thoại 188…” Sau đó Tiểu Mã nhìn Bạch Thù, “Bạch Thù, làm sao cậu có được danh thϊếp của tên hoa hoa công tử này?”

“A…tớ không biết anh ta, là anh ta cứng rắn đưa cho tớ.”

Tiểu Mã hèn mọn, “Tên kia cứ ba ngày đổi một người phụ nữ, thật sự chính là một con ngựa đực, cũng không sợ tương lai bị AIDS…”

“Vị tiểu thư này, nếu cô tiếp tục nói tôi sẽ kiện cô tội phỉ báng nha.” Thanh âm của Tiền Dương đột nhiên xuất hiện.

Tiểu Mã cả kinh quay đầu, chỉ thấy vẻ mặt cười bí hiểm của Tiền Dương đang đi đến.

“Tiền đại thiếu, đã lâu không gặp nha.” Thanh âm nũng nịu của Tiểu Mật đánh gãy Tiền Dương.

“A…cưng là?” Tiền Dương nhìn Tiểu Mật.

Tiểu Mật xấu hổ nói, “Người ta mới thấy anh tối qua. Anh quên rồi? Trong phòng thay đồ của câu lạc bộ Trần Phong, lúc anh mới bước ra còn cùng người ta nói chuyện.” Nói xong, Tiểu Mật còn ái muội tặng một cái mị nhãn.

Cả người Tiền Dương mềm nhũn, vì muốn để lại ấn tượng tốt trước mặt Bạch Thù, lệp tức trả lời, “Haha…khẳng định là nhìn lầm rồi.”

“Sao có thể được, thị lực của người ta 5.2 nha.” Tiểu Mật lập tức mở to mắt, “Anh xem, người ta cũng không mang kính sát tròng.”

“Phải không?” Cái trán Tiền Dương hơi nhíu lại.

“Tối qua người ta ngủ còn nhớ đến Tiều thiếu gia, chậc chậc, thân hình kia, thể lực kia…” Tiểu Mật nói xong còn sờ ngực Tiền Dương.

Tiền Dương chịu không nổi, “Bạch tiểu thư, tôi còn có việc, liên lạc sau.”

Chờ hắn chạy trối chết, mọi người đều ôm bụng cười to, "Tiểu Mật, cậu giỏi!"

“Thật ra, tớ có nhìn thấy anh ta, bằng không anh ta cũng sẽ không rời đi nhanh như vậy.”

“Chuyện là sao?”

“Ngày hôm qua tớ cùng A Bảo đi đến câu lạc bộ Trần Phong, tớ đột nhiên nghe được ở phòng thay đồ cách vách mấy tiếng ừ a a, các cậu cũng biết, là trình diễn đông cung sống nha, tớ có thể không kích động đi nghe sao? TMD, các cậu không biết đâu, tiếng ừ a a này tớ nghe suốt hơn hai tiếng! Ôi…tớ thật sự bội phục anh ta sát đất, vì thế liền chờ cửa bên kia mở ra, sau đó, hắc hắc…liền thấy anh ta…”

Tiểu Mật buông tay, "Đi, chúng ta đi chúc mừng Bạch Thù thành công."

Bạch Thù 囧, "Tớ còn chưa được chọn đâu."

"Yên tâm, cậu khẳng định sẽ được chọn!"

***

Quả nhiên, qua ba ngày Bạch Thù liền nhận được thông báo thử trước ống kính.

Ba cô gái bên trong phòng ngủ so với cô còn hưng phấn hơn.

Đi thử kính, Bạch Thù mới biết được, bốn người được chọn cô đều biết. Một người là diễn viên phim thần tượng Tiết Hiểu Manh, một người là Thiên Tinh, người còn lại chính là Lí Anh.

Bốn người gặp nhau, trừ Thục Thiên Tinh cười một cái với Bạch Thù, còn hai người còn lại chỉ là cười nhạt với cô, nhất là Lí Anh, không có việc gì lại trừng mắt nhìn Bạch Thù, giống như trừng mãi vẫn không thấy chán.

Thục Thiên Tinh tỏ thái độ hết sức thân thiết, nói “Hợp tác tốt đẹp”, lập tức nghe được tiếng “Hừ” nặng của Lí Anh, “Thu lại cái vẻ giả mù sa mưa của cô đi, hợp tác tốt đẹp, vậy cuối cùng cô muốn nhận cái gì?”

Tiết Hiểu Manh không kiên nhẫn nhìn Lí Anh, “Vẫn chưa tốt nghiệp đâu, vậy mà đã hô to gọi nhỏ, đám người mới hiện nay thật không có thể thống gì.”

Ngoài mặt Tiết Hiểu Manh là nói Lí Anh, nhưng trên thực tế là mắng cả ba người.

Lí Anh trào phúng, “Tiền bối cô vẫn mang bộ dáng của người xưa nha, tôi thật sự rất bội phục!” (ND: Cái này chắc là nói chị kia cổ hủ, lạc hậu gì đó? )

Bạch Thù nhìn mắt Lí Anh, khi nào thì người này nói chuyện có chút trình độ? Đang suy nghĩ bên kia giống như đã xong việc, nhân viên phụ trách trang phục đến dẫn các cô vào phòng thay đồ, nói với bốn người các cô, “Mỗi người các cô tự chọn bốn bộ quần áo, sau đó đi chụp ảnh.”

Bốn cô gái, trừ Thục Thiên Tinh chọn màu trắng, ba người còn lại đều chọn quần áo màu đỏ.

Thục Thiên Tinh nhìn thấy mình khác mọi người, trong lòng có chút đắc ý.

Lí Anh nhìn bộ váy màu rượu đỏ trong tay Bạch Thù, “Cô cho là đang đi dự tiệc rượu hay sao?”

Bạch Thù buông tay, “Cô thích chú ý tôi đến như vậy, thực sự là vinh hạnh của tôi!”

Sau khi Lí Anh nghe khong được lời này, sắc mặt xanh mét, “Cô tự dát vàng lên mặt!” Nói xong, lảo đâỏ cầm lấy hai bộ quần áo màu đỏ, một bộ màu lam và một bộ màu hồng nhạt rồi rời đi.

***

Sau khi chụp xong, nhận được một câu nói chờ tin tức, trên đường trở về Bạch Thù nhận được cuộc gọi của Kỳ Liên. “Alo” một tiếng, bên kia đầu dây lại truyền đến âm thanh một cô gái, “Xin chào, tôi là Hoa Thiển.”

“Hoa Thiển?” Hoa Thiển là ai?

Là một cô gái bình thường, ysuy nghĩ đầu tiên chính là, vì sao cô gái này lại lấy di động của bạn trai mình gọi cho mình, nhưng đối với đứa nhỏ không tim không phổi như Bạch Thù thì lại khác.

“Chào, ta là Hoa Thiển.” Hoa Thiển bên kia cho rằng Bạch Thù đang nhớ tới cô.

“Hoa Thiển là ai?” Những lời này của Bạch Thù hoàn toàn đả kích Hoa Thiển.

“Cô!” Hoa Thiển nổi giận, sau đó lại khôi phục bình tĩnh, “Tôi muốn đính hôn cùng Kỳ Liên, nếu cô thức thời thì nên nhanh chóng chia tay cũng anh ấy!”

Bạch Thù lúc này mới kịp phản ứng lại, hóa ra là một người xem trọng đàn ông của cô! Sau đó giống như Bạch Thù nhớ tới cô gái này đã từng xuất hiện, “À…tôi nhớ rồi, cô chính là người giả đàn ông ở buổi tiệc lần trước!”

“Tôi khinh! Cô mới giả đàn ông! Cả nhà cô đều giả đàn ông!”

Bạch Thù phong tình vạn chủng cười, "Hoa tiểu thư, tôi giả đàn ông sao? Ân?" Tiếng “Ân” cuối cùng giống như lẩm bẩm, đàn ông bình thường nếu như nghe xoong đã sớm mềm nhũn cả người.

Mặt Hoa Thiển hết đỏ lại trắng, “Tôi mặc kệ, cô nhanh chóng chia tay với Kỳ Liên, sớm tụ sớm tan!”

“Hoa tiểu thư, tôi cảm thấy rất kỳ quái, Kỳ Liên mới là bạn trai của tôi đi, mà cô lại luôn miệng bảo chúng tôi chia tay, làm tiểu tam đến cái trình độ này, tôi bội phục sát đất!”

“Cô!”

“Cô khoan đã, tôi và cô không quen.” Bạch Thù im lặng một chút, “Nếu Kỳ Liên thật sự muốn cùng cô đính hôn, tôi tin chắc không cần cô gọi cho tôi, anh ấy cũng sẽ nói cho tôi biết, nhưng cho tới bây giờ, anh ấy cũng chưa từng gọi, cô lại vụиɠ ŧяộʍ lấy điện thoại anh ấy gọi cho tôi, cho nên sự thật thế nào tôi cũng đoán được một chút. Hoa tiểu thư, tôi khuyên cô trước hết vẫn là nên đem mình biến thành một cô gái thực sự đi.”

Nói xong, Bạch Thù liền ngắt máy. Thời điểm Bạch Thù ngẩng đầu lên sau khi bỏ điện thoại vào túi xách, liền thấy một chiếc xe chạy đến trước mặt cô, sau đó, vang lên hai tiếng thanh thúy, “Lên xe!”