Hàn Dã vừa về liền chui ngay vào phòng chơi game với bạn.
Tống Dữ Tinh thì vội vàng đi tắm, thay một bộ đồ ngủ rộng thùng thình. Mái tóc màu xanh của cậu vẫn hơi ướt, còn nhỏ nước, mặc dù đã tắm hai lần nhưng xen lẫn mùi dầu gội đầu thoang thoảng vẫn có mùi rượu như có như không.
Đại khái là chỉ có tác dụng tâm lý thôi.
Cậu không nhịn được mà mắng thầm mấy câu.
Mẹ nó chứ đồ khốn không có mắt.
Tống Vân Tu nhập mật mã chung cư rồi đi vào, trong tay xách một túi đồ ăn của một nhà hàng nổi tiếng. Anh vừa đặt túi lên bàn thì thấy em trai đi từ trong phòng ra.
"Anh."
Tống Vân Tu hơi kinh ngạc, "Em nhuộm tóc lúc nào thế?"
"Hai hôm trước, đẹp không anh?"
"Đương nhiên là đẹp."
Tống Vân Tu đi đến chỗ em trai, nhìn từ trên xuống dưới, màu tóc xanh khiến cho da Tống Dữ Tinh càng trắng hơn, nhưng mà trắng kiểu không có sức sống, trừ môi ra thì mặt cậu không có chút huyết sắc.
Nên khóe miệng bị trầy da rất rõ ràng.
Anh cau mày, "Sao miệng em bị thương?"
"Không sao, em vô tình bị va đầu." Tống Dữ Tinh cười thờ ơ, chợt đi qua bàn ăn, đổi chủ đề, "Anh mang cho em đồ gì thế, đúng lúc em đang đói đây."
"Mấy món em thích."
Tống Vân Tu ngồi xuống cạnh Tống Dữ Tinh, đưa tay sờ mái tóc nửa khô của cậu, đôi mắt anh tuấn ánh lên vẻ đau lòng và yêu thương, còn có chút tự trách và áy náy.
"Sao vẫn gầy thế, mặt không có chút máu."
"Dạo này có ăn nhiều không? Còn bị bệnh dạ dày không? Chân em dạo này còn đau không? Anh tìm cho em một bác sĩ vật lý trị liệu tốt, hai ngày nữa để ông ấy tới giúp em..."
"Anh, em không sao." Tống Dữ Tinh bất thình lình cắt đứt lời anh. "Không cần mấy cái đấy đâu, em không yếu đuối như thế, trước kia vẫn vậy mà em vẫn sống tốt đấy thôi."
Ánh mắt Tống Vân Tu phức tạp, sự áy náy và đau lòng như muốn tràn ra, môi anh mấp máy, giọng hơi khàn, "Sao có thể so sánh bây giờ với lúc trước được chứ, vất vả lắm em mới về nhà được, đương nhiên anh phải cho em những gì tốt nhất."
Tống Dữ Tinh nhoẻn miệng cười, "Em biết mà."
"Anh, đó không phải lỗi của anh, đến bây giờ em cũng chưa từng trách anh, nên anh đừng tự trách mình nữa, thật đấy."
Mùa hè mười lăm năm trước đã xảy ra một chuyện mà cả đời này Tống Vân Tu cũng không thể nào quên được, bởi vậy ngày nào anh cũng giãy giụa hối hận.
Năm ấy Tống Vân Tu mười tuổi, em trai anh chỉ có bốn tuổi, một ngày anh đưa em trai ra đường chơi, bị đồ chơi ven đường thu hút, nhưng chỉ chớp mắt một cái, em trai đã biến mất. Lần đi tìm này tìm mất mười lăm năm, Tống Dữ Tinh năm đó bị một kẻ lừa đảo bắt đi, nửa năm trước mới tìm được.
Trong mười lăm năm này trải qua bao nhiêu chua xót, rơi bao nhiêu nước mắt, chỉ có người trong cuộc mới biết, không phải vài ba lời là có thể nói hết.
Mà Tống Dữ Tinh bé nhỏ đã phải chịu khổ mười lăm năm.
Dù cậu không muốn nói, Tống Vân Tu vẫn đoán được.
Nhóc ngoan ngoãn nhà anh từ bé sức khỏe đã không tốt, thường xuyên bị bệnh, bố mẹ và anh trai đều nguyện ý nuông chiều cậu. Đáng lẽ cậu phải là một tiểu thiếu gia không lo cơm ăn áo mặc, ngày ngày sống trong nhung lụa, nhưng một bất ngờ đã thay đổi cả đời người.
Tống Vân Tu vẫn còn nhớ như in cảnh tượng nửa năm trước tìm được Tống Dữ Tinh.
Đó là ở một siêu thị nhỏ, thiếu niên thân hình gầy yếu mặc một cái áo phông và một chiếc quần jean đã bị giặt đến mức trắng bệch, trên bả vai thon gầy gánh hai túi gạo, đùi phải của cậu bị thương nặng, lúc đi bộ cũng phải đi khập khiễng.
Gánh nặng sinh hoạt dường như đã đè cong cả lưng của cậu.
Cho dù bây giờ đã tìm được người về, tên lừa đảo đáng chết bắt cóc Tống Dữ Tinh cũng phải chịu hình phạt của pháp luật, cậu cũng rất hiểu chuyện, không hề oán trách gì. Nhưng Tống Vân Tu không thể tha thứ cho mình, nếu như năm đó anh không sơ sót thì sao em trai có thể bị lừa đi mất, đứa nhóc ngoan ngoãn nhà bọn họ vì vậy nên mới phải chịu khổ nhiều đến thế. Anh chỉ có thể cố gắng đền bù, hận không thể cho em trai những thứ tốt nhất trên đời.
Hai anh em cũng không nhắc lại chuyện cũ nữa, bầu không khí trên bàn ăn coi như là ấm áp, dù có mười lăm năm xa cách nhưng tình thân của bọn họ cũng không ngăn trở.
Tống Vân Tu gắp thức ăn cho em trai, cười hỏi: "Ở trường mới sao rồi? Có quen được bạn mới không?"
Tống Dữ Tinh thật sự rất đói, nhất là vừa nãy còn đánh nhau với người ta, cậu vùi đầu ăn cơm, nói hàm hồ không rõ: "Tạm được ạ, các bạn cùng lớp rất nhiệt tình."
Nhất là mấy nữ sinh, Wechat của cậu bị các cô nàng add đến mức muốn nổ luôn.
Đáng tiếc, cậu lại là gay.
Tống Vân Tu: "Thế thì tốt, em phải hòa đồng với các bạn, đúng rồi, Hàn Dã đâu?"
Tống Dữ Tinh: "Chắc đang chơi game trong phòng."
Tống Vân Tu còn muốn hỏi gì đó, điện thoại của anh lại sáng lên, là số của Lục Tứ gọi tới, vẫn là nhân viên quán bar: "Ừm, Tống tiên sinh, bạn của anh khóc lóc đòi nhảy sông tự vẫn..."
"Được, bây giờ tôi qua đó."
Tống Vân Tu cúp máy.
Tên Lục Tứ chó má rốt cuộc đang làm cái trò gì vậy!