Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiếu Gia Ốm Yếu Lại Đi Nhảy Disco

Chương 50: Tôi muốn chúng ta ở bên nhau lần nữa

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tống Dữ Tinh chạy một mạch ra ngoài rồi chợt dừng lại.

Không đúng, lần này cậu tới để thăm Dâu Tây Nhỏ cơ mà? Bây giờ mèo chưa thấy, còn bị tên chó má Lục Tứ kia...

Tống tiểu thiếu gia cắn răng, xoa xoa cái mông hơi đau, đứng tại chỗ suy tư chốc lát rồi vẫn quay đầu lại.

Nếu muốn phủi sạch quan hệ với Lục Tứ thì không thể để Dâu Tây Nhỏ ở lại nhà hắn, nhỡ hắn ghi hận với mình, trút giận lên mèo con thì sao? Không được, phải trộm Dâu Tây Nhỏ về thôi.

Tống Dữ Tinh như kẻ gian, len lén đi vào biệt thự.

Vừa rồi lúc chạy ra ngoài cửa chưa đóng, cậu nín thở, rón rén chui vào, ghé vào huyền quan thò nửa đầu ra nhìn lén. Trong tầm nhìn của cậu, người đàn ông đang ngồi trên ghế salon trong phòng khách, cong lưng, vùi mặt vào lòng bàn tay. Không khí xung quanh yên lặng một cách kì lạ, một loại khí tức trầm thấp tản ra từ người Lục Tứ.

Tống Dữ Tinh nhíu mày không hiểu, Lục Tứ đang làm gì vậy? Sao tự nhiên buồn bã thế?

Cũng tốt, như vậy hắn sẽ không phát hiện ra mình.

Để không phát ra tiếng động, Tống Dữ Tinh cởi giày, hai chân trần giẫm lên sàn nhà lạnh băng, dè dặt chạy vào phòng khách. Cậu không dám thở mạnh, trái tim treo lơ lửng trong họng, vừa quan sát động tĩnh của Lục Tứ vừa tiến vào góc phòng để bắt mèo đi.

Khá lắm, Lục Tứ không phát hiện ra.

Tống Dữ Tinh thuận lợi đi tới trước giá trèo của mèo, chuẩn bị ôm mèo con đi. Nhưng mà ---

Mèo đâu?!

Tại sao không thấy mèo?

Ổ mèo trống không, ngay cả con cá đồ chơi cũng chẳng thấy, cái bát để bên cạnh cũng không có thức ăn cho mèo.

Sao thế này... Chẳng lẽ Lục Tứ vứt mèo của cậu đi ư?

Ngay lúc này, bên tai cậu truyền đến âm thanh lạnh căm: "Tống Dữ Tinh."

Tống tiểu thiếu gia bị gọi tên thấy lòng mình lạnh đi hơn nửa. Vừa quay đầu lại, quả nhiên cậu nhìn thấy Lục tổng mới nãy còn ngồi u buồn trên salon đang đứng sau lưng, nhìn chằm chằm cậu. Tống Dữ Tinh theo bản năng định chạy, nhưng nghĩ lại một chút, mèo của cậu bây giờ sống chết ra sao còn chưa biết. Cậu không mang giày, ngón chân trắng trẻo mượt mà bấm lên sàn nhà, gắng gượng khống chế ý muốn chạy trốn của mình.

Tống Dữ Tinh mày đừng có sợ!

"Dâu Tây Nhỏ đâu, anh ném nó đi đâu rồi?!"

Cậu cao giọng nói, vừa để che giấu sự chột dạ của mình vừa muốn nâng cao khí thế.

Lục Tứ khoanh tay trước ngực, quét mắt nhìn thanh niên đang bấm chặt ngón chân lên sàn, lại chuyển tầm mắt đến khuôn mặt đầy khẩn trương và phòng bị của cậu.

Không cần đoán cũng biết Tống Dữ Tinh đang nghĩ gì trong đầu, còn muốn đến trộm mèo...

Lục Tứ nhếch môi cười nhạo một tiếng, không nhanh không chậm nói: "Em đối xử với tôi như vậy, sao tôi có thể để cho mèo của em sống tốt được chứ."

Nếu như thanh niên trước mặt hắn là một con mèo thì chắc chắn lông đã dựng đứng lên rồi.

"Anh làm gì Dâu Tây Nhỏ rồi!" Cậu trợn tròn mắt.

Lục Tứ nhấc mí mắt, tròng mắt hẹp dài híp lại, cười như không cười nhìn cậu, "Trong lòng em, tôi không phải là một tên biếи ŧɦái sao, em cảm thấy tôi sẽ làm thế nào?"

Nhốt nó trong phòng tối, không cho nó ăn thức ăn và đồ ăn vặt, hoặc bán nó vào mấy quán tiểu hổ...

Hoặc là tìm mấy con mèo đực đến làm cho nó...

Tống Dữ Tinh giật mình, lùi về sau một bước, ánh mắt nhìn Lục Tứ càng giống như đang nhìn tên biếи ŧɦái tội ác tày trời.

Dâu Tây Nhỏ của cậu... có khi đã không còn giữ được mình nữa rồi!

Nó chỉ là con mèo nhỏ vô tội thôi mà!

Quá thất đức, quá táng tận lương tâm!

Lục Tứ: "..."

Con thỏ nhỏ chết bầm này lại đang nghĩ lung tung gì thế!

"Nếu em muốn Dâu Tây Nhỏ bình an vô sự, vậy nói chuyện với tôi chút đi." Hắn chậm rãi mở miệng: "Nếu không, tôi không biết mình sẽ làm gì với nó đâu."

Uy hϊếp trắng trợn.

Nói rồi, hắn xoay người đi về phòng khách.

Tống Dữ Tinh giận điên người, nắm chặt quả đấm hung hăng vung vẩy đằng sau lưng hắn rồi cuối cùng cũng phải cam chịu số phận mà đi theo.

"Nói đi, làm thế nào anh mới trả Dâu Tây Nhỏ lại cho tôi?" Tống Dữ Tinh đặt mông ngồi ghế salon đơn, khoanh tay trước ngực, dựa vào lưng ghế như đại gia, chân trần bắt chéo.

Người đàn ông mặt không đổi sắc ngồi đối diện cậu cầm ly thủy tinh, không nhanh không chậm rót nửa ly nước đặt trước mặt cậu.

Tống Dữ Tinh tùy ý liếc một cái liền thấy được hai hàng dấu răng chỉnh tề trên cổ tay đối phương, nhướng mày thật khẽ.

Trùng hợp lúc này Lục Tứ ngước lên đối diện với ánh mắt của cậu, nhìn cậu một cái như muốn nói: Không phải đó là chuyện tốt cậu làm ra sao?

Tống Dữ Tinh không nhìn nữa, ra vẻ không biết gì hết, đúng lúc cậu cũng đang khát nên thuận tay cầm ly nước uống hai ngụm. Tư thái của cậu rất phóng khoáng, không giống sự cẩn trọng lịch sự giả vờ trước kia, mấy giọt nước chảy xuống theo khóe miệng cậu, lăn qua yết hầu rồi rơi vào trong cổ áo, tự nhiên lại tăng thêm vẻ sắc tình.

Yết hầu Lục Tứ nhốn nháo, hắn tỉnh bơ thu hồi tầm mắt, đứng dậy đi ra huyền quan.

Tống Dữ Tinh đặt ly xuống, kì quái nhìn nhất cử nhất động của Lục Tứ.

Không lâu sau, đối phương đã quay trở lại, trong tay nhiều thêm một đôi dép.

Tống Dữ Tinh cau mày, ánh mắt dính lên đôi dép đó, vẫn là màu hồng, phía trên còn in dâu tây hoạt hình rất to.

"..."

Mẹ nó chẳng lẽ xiên hắn một cái...

"Xỏ vào." Lục Tứ thả dép xuống trước mặt Tống Dữ Tinh.

"..." Tống tiểu thiếu gia giật khóe môi, cậu biết gu thẩm mỹ của Lục Tứ đặc biệt, một người đàn ông thân cao gần mét chín lại thích mấy đồ phấn nộn mập mạp đáng yêu của thiếu nữ, thôi cũng kệ đi, nhưng đừng có áp lên người cậu chứ!

Cậu, Tống Dữ Tinh, là một mãnh nam, có hiểu không hả?

"Không xỏ!" Tống Dữ Tinh kiên quyết khạc ra hai chữ.

Lục Tứ không nói nhảm với cậu, trực tiếp uốn gối ngồi xuống, cầm cổ chân thanh niên, xỏ dép vào cho cậu.

Tống Dữ Tinh sửng sốt, hành động thân mật như xỏ dép cho người khác phát sinh với bọn họ thì rất kì quái, như vợ chồng già vậy?

Không không không!

Mặc dù chuyện thân mật hơn cũng làm rồi nhưng tính chất không giống nhau.

Lòng bàn tay người đàn ông rộng lớn ấm áp, những chỗ hắn chạm vào cũng hơi nóng lên.

Tống Dữ Tinh còn đang lừa mình dối người.

Trong mắt Lục Tứ, cổ chân mảnh khảnh trắng trẻo của thanh niên bị bao quanh bởi bàn tay hắn có cảm giác rất yếu ớt. Tống Dữ Tinh nhỏ người, mắt cá chân lộ rõ, móng chân được cắt sạch sẽ, đầu ngón chân mượt mà còn hơi hồng hồng.

Rũ mắt che giấu suy nghĩ của mình, hắn không nhanh không chậm xỏ hai chiếc dép vào chân đối phương rồi đứng dậy.

Tống Dữ Tinh phục hồi tinh thần, không dám nhìn thẳng vào chiếc dép màu hồng dâu tây trên chân mình, ngay cả kích thước cũng rất vừa với cậu. Cậu hoài nghi, dép này là Lục Tứ đặc biệt mua cho mình.

Quá ẻo lả rồi, sự chê bai trong mắt Tống Dữ Tinh sắp tràn ra ngoài, lúc cậu vừa định bỏ dép ra thì ---

"Không được." Lục Tứ bất thình lình mở miệng: "Em không thích sao?"

Động tác của Tống Dữ Tinh ngừng một lát như vừa nghe được ngôn ngữ của người ngoài hành tinh, "Sao ông đây có thể thích màu hồng như con gái chứ, không phải anh thích à!"

Lục Tứ không hiểu lời này, hắn nghi ngờ cau mày lại như thể vừa nghe được chuyện gì khó tin lắm.

Một top mạnh mẽ tỉ lệ cơ thể 9:1 hoàn mỹ, eo chó đực, bụng tám múi như hắn sao lại thích mấy đồ này được?

Tiểu mỹ nhân tinh xảo gầy yếu như Tống Dữ Tinh mà thích thì đúng hơn chứ?

Lục Tứ: "Em không thích ư? Vậy tại sao ảnh đại diện Wechat lại là dâu tây màu hồng, còn đặt tên cho mèo là Dâu Tây Nhỏ, nó là mèo đực mà!"

Tống Dữ Tinh: "Tôi đặt cho nó tên là Dâu Tây Nhỏ không phải vì anh thích à, ngày đó không phải anh dán băng cá nhân có hình dâu tây cho tôi sao? Không phải anh thích phong cách như thế à? Nên tôi mới đổi ảnh đại diện Wechat thành như vậy!"

"..." Bắp thịt trên mặt Lục Tứ hơi co quắp, hắn nhắm hai mắt, kiềm chế cảm giác muốn mắng người, hết sức kiên nhẫn để giữ thanh danh của mình, "Băng cá nhân được tặng kèm lúc mua thuốc, sao tôi có thể mua mấy đồ như thế được."

Hắn thật sự không nghĩ tới có một ngày hắn lại nhiệt tình với mấy chuyện ấu trĩ như bây giờ.

Được lắm, case closed. Hóa ra cái này Tống Dữ Tinh cũng giả vờ.

Để hùa theo "sở thích" của hắn đúng là vất vả quá!

"Rồi rồi, anh nói gì cũng đúng hết." Tống Dữ Tinh thổi thổi mấy sợi tóc vương trên trán. Cuối cùng cậu vẫn đá rơi dép, "Trở về chủ đề chính, trả Dâu Tây Nhỏ cho tôi."

Ánh mắt Lục Tứ quét qua đôi dép văng lung tung trên sàn nhà, giọng nói trầm thấp cứng rắn, "Nó là của tôi, em không thể mang đi được."

Câu trả lời không ngoài dự đoán, cậu cũng biết Lục Tứ sẽ không từ bỏ ý đồ của hắn dễ dàng như vậy.

"Không phải anh không thích mèo sao?"

"Vậy nên, em đoán một chút, con mèo nhỏ kia rơi vào tay tôi thì sẽ có kết cục gì?" Lục Tứ lại khạc ra bốn chữ: "Mẹ nợ, con trả."

Tống Dữ Tinh: "..."

Cái gì vậy hả!

Lục Tứ: "Muốn tôi bỏ qua cho nó thì cũng được thôi, chỉ cần đáp ứng điều kiện của tôi."

Lục tổng ung dung dựa vào ghế salon, chân dài ưu nhã vắt chéo, khí thế như đang đàm phán hợp đồng.

"Nói tôi nghe chút đi." Tống Dữ Tinh cũng không sợ, cậu uống một ngụm nước, cũng không thèm nhìn người đàn ông một cái.

Lục Tứ: "Tôi muốn chúng ta ở bên nhau lần nữa, kết giao với nhau."

Nghe lời này, Tống Dữ Tinh cứng người, hoài nghi tai mình có vấn đề.

Cậu đặt cái ly trong tay xuống, tiếng thủy tinh chạm nhau vang lên giòn giã trong căn biệt thự an tĩnh. Rốt cuộc cậu cũng hướng tầm mắt về phía người đàn ông, đối diện với ánh nhìn thâm thúy sắc bén nhưng rất nghiêm túc kia.

Tống Dữ Tinh chần chừ giây lát, "Anh..."

"Tôi nghiêm túc, tình cảm dành cho em cũng nghiêm túc, không phải trò đùa." Lục Tứ cắt ngang lời cậu, giọng nói trầm thấp từ tĩnh cũng nghiêm nghị như ánh mắt của hắn.

Hắn ngồi thẳng người lại, nhìn chằm chằm thanh niên khiến hắn vừa yêu vừa hận này, đôi mắt lóe lên mấy phần khẩn trương và mong đợi.
« Chương TrướcChương Tiếp »