Chương 33: "Cải thìa" vừa trẻ vừa đẹp

Lục Tứ nhìn nội dung tin nhắn, tin mới nhất được Tống Dữ Tinh gửi cho hắn vào giữa trưa.

[Trưa nay em đi ăn lẩu với bạn cùng phòng, ngon cực kì!]

[Hình ảnh.jpg]

Lúc ấy Lục Tứ còn bận họp nên chưa trả lời. Sau đó hắn cũng quên béng mất.

Bởi vì không quá nghiêm túc với mối quan hệ này nên nói quên là quên luôn.

Nhưng lần cuối họ gặp nhau là hai ngày trước, bây giờ nghĩ kĩ thì hắn thật sự có chút muốn gặp lại khuôn mặt sạch sẽ xinh đẹp kia, còn muốn nghe cậu gọi từng tiếng "Anh" mềm mại ngượng nghịu.

Lục tổng càng nghĩ thì càng thấy ngứa ngáy trong lòng, nhanh chóng soạn tin nhắn gửi đi: [Tối nay đưa em đi ăn cơm, tiện thể đi dạo chút.]

Chốc lát sau, đối phương trả lời: [Xin lỗi anh, hai ngày này em bận mất rồi.]

Lục tổng khó tin nhìn chữ trên màn hình, Tống Dữ Tinh thế mà cự tuyệt hắn? Không phải cậu nên vui vẻ hoan hỉ đồng ý sao?

Rốt cuộc là chuyện gì mà còn quan trọng hơn cả hắn chứ?

Sẽ không phải bởi vì lúc trưa hắn không trả lời nên dỗi?

Lục tổng không thể nào hiểu nổi, thậm chí còn muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng hắn phải giữ vững hình tượng cao lãnh của mình.

Kết quả là, gõ chữ một hồi, cuối cùng hắn cũng chỉ gửi một từ "Ừ" sang, ngay cả một cái dấu câu cũng không có.

Hắn không hề quan tâm chút nào đâu.

Đợi một lát, đối phương không hề nhắn tin lại.

Lục tổng nghi ngờ nhìn khung chat, sắc mặt trở nên khó coi hơn mấy phần. Không chỉ cự tuyệt lời mời của hắn, còn không trả lời tin nhắn của hắn.

Đứa nhỏ này lá gan càng ngày càng lớn!

Hắn tức giận tắt khung chat, tiện tay mở vòng bạn bè.

Thứ đầu tiên hắn nhìn thấy là bài đăng của Tống Vân Tu.

Người này lại bắt đầu khoe em trai, hắn liếc thấy hình ảnh kẹo hồ lô dâu tây, lại nghĩ tới đứa nhỏ dâu tây nào đó, không tự chủ được nhìn kĩ hơn một chút.

Đập vào mắt hắn là xiên kẹo hồ lô, còn có bàn tay đang cầm xiên kẹo, trắng nõn thon dài...

Lục Tứ hơi nheo mắt, cẩn thận đánh giá bàn tay kia, sao nhìn quen thế nhỉ?

Nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, tay đẹp thực ra không khác nhau lắm.

Hắn tiện tay nhấn like bài đăng của Tống Vân Tu rồi bỏ điện thoại xuống.

Đại học Bắc Thành cách Tống gia một quãng đường lái xe trong hai giờ đồng hồ. Lúc họ trở lại Tống gia, mặt trời đã lặn, đúng vào giờ cơm tối.

Biết là con trai bảo bối sắp về, từ chiều mẹ Tống đã tất bật chuẩn bị cơm nước, thời gian vừa khớp, hai anh em Tống Vân Tu và Tống Dữ Tinh về đúng lúc món ăn cuối cùng được hoàn thành.

"Cha mẹ, bọn con về rồi!"

"Bé cưng về rồi." Mẹ Tống vội vàng đi ra từ phòng bếp thẳng đến chỗ Tống Dữ Tinh, vui vẻ đánh giá con trai nhỏ mười mấy ngày không gặp, đau lòng nói: "Sao gầy thế này? Ở trường không ăn nhiều cơm phải không, không thể như thế được đâu!"

Tống Dữ Tinh miệng ngọt, ở nhà trước mặt mọi người vẫn luôn biểu hiện khôn khéo hiểu chuyện, rất biết cách làm người lớn trong nhà vui vẻ.

"Nào có, ngày nào con cũng ăn nhiều, có khi còn tăng cân cơ."

"Con thấy mẹ vẫn để ý giữ gìn dáng vóc lắm!"

Lời này đã thành công dỗ vui mẹ Tống, "Bé cưng nhà chúng tôi có cái miệng ngọt ghê đấy!"

Mặc dù đã đến tuổi trung niên nhưng mẹ Tống vẫn rất đẹp, bà bảo dưỡng vô cùng tốt nên nhìn chỉ như hơn ba mươi, ngũ quan xinh đẹp, khí chất dịu dàng hào phóng, lúc còn trẻ tuyệt đối là một đại mỹ nhân. Tống Dữ Tinh được di truyền tướng mạo từ bà.

"Con trai về rồi." Thân hình cao lớn từ cầu thang đi xuống, giọng nói nam tính hồ hởi vang lên.

Đó là một người đàn ông trung niên vô cùng thành thục hấp dẫn, cha Tống, mặc dù đã năm mươi tuổi, mị lực của cha Tống không hề suy giảm, vừa không có bụng bia vừa không bị hói đầu, là một ông chú đẹp trai, ngũ quan anh tuấn lại thâm thúy.

Tống Dữ Tinh cười gọi một tiếng cha.

"A, con trai ngoan!"

"Mẹ con cố ý làm toàn món con thích, mau rửa tay ăn cơm!"

"Đúng đúng đúng, cũng không còn sớm, nhất định là đói bụng rồi."

Tống Vân Tu đứng bên cạnh không hề chen lời vào suốt quãng thời gian như một người ngoài cuộc: "..."

"Anh, đi ăn cơm thôi!"

"Được!"

Anh bất đắc dĩ cười lắc đầu, đi theo sau ba người.

Cuộc sống người một nhà hạnh phúc như vậy, bọn họ đã mong đợi quá lâu.

Trên bàn ăn bày rất nhiều thức ăn, sắc hương vị đều đủ, tất cả là do mẹ Tống tự tay làm, tôm hùm đất xào cay, ghẹ hấp, cánh gà chiên Coca, sườn xào chua ngọt, v.v...

"Nào, hai anh em ăn nhiều vào."

Lúc ăn cơm Tống gia không nhắc đến quy củ, người một nhà vừa ăn vừa nói chuyện, không khí vui vẻ hòa thuận, đề tài toàn xoay quanh Tống Dữ Tinh.

Ví dụ như tình huống thân thể cậu thế nào, ở trường học có vui không, học hành thế nào, có quen bạn mới không, v.v...

Còn có...

"Bé cưng à, gần đây có gặp được người con trai mình thích không, lên đại học rồi có muốn yêu đương không?" Mẹ Tống hỏi dò.

Lời vừa ra khỏi miệng, cha Tống và Tống Vân Tu đồng loạt nhìn về phía Tống Dữ Tinh đang vùi đầu ăn cơm.

Động tác trong tay Tống Dữ Tinh ngừng một chút, khó khăn nuốt miếng thịt trong miệng xuống, chậm rãi ngẩng đầu lên, đối mặt với ba ánh mắt mang ưu tư khác nhau.

Đây là mong hắn có người yêu à, chắc là chưa mong đâu...

Nửa năm trước, khi Tống gia tìm được Tống Dữ Tinh, cậu đã từng nói, cậu thích đàn ông, nếu như mọi người không thể tiếp thu được thì có thể cậu sẽ không trở về.

Đối với việc này, cha Tống, mẹ Tống và Tống Vân Tu đương nhiên bày tỏ là tiếp thu.

Tư tưởng của bọn họ không bảo thủ như vậy, vất vả lắm mới tìm được con trai nhỏ về, đừng bảo là thích đàn ông, coi như là không thích con người, họ cũng phải tiếp thu.

Nghĩ đến Lục Tứ, Tống Dữ Tinh sờ chóp mũi một cái, có chút không được tự nhiên, "Không có, tạm thời con không có ý định yêu đương."

Tên oan gia Lục Tứ cũng không thể coi là đối tượng của cậu được.

Nghe lời này, cha Tống và Tống Vân Tu cùng thở phào nhẹ nhõm.

Tống Vân Tu: "Em còn nhỏ, đừng vội yêu đương."

Cha Tống đồng ý: "Vân Tu nói đúng."

Mẹ Tống lại dị nghị: "Người trẻ tuổi cơ mà, phải góp nhặt nhiều kinh nghiệm yêu đương chút, sau này mới không gặp phải người tồi tệ."

"Tống phu nhân, nghe ý của em... Trước khi gặp anh, có phải em cũng yêu không ít người hả?" Cha Tống híp mắt đầy nguy hiểm.

"Đương nhiên là thế..."

"Cha mẹ và anh cả nói đúng!" Tống Dữ Tinh vội vàng chen ngang, nếu không chút nữa thôi là họ cãi nhau ngay.

Cậu nỗ lực trở thành người duy trì hòa bình trên bàn ăn, gắp cho mỗi người một miếng thịt, cười cười đổi chủ đề: "Ăn cơm thôi, nếu không thì thức ăn sẽ nguội mất."

"Đúng, ăn cơm ăn cơm."

Vốn tưởng rằng đề tài này tạm thời kết thúc, ai biết mẹ Tống lại nghĩ đến điều gì, đột nhiên mở miệng hỏi: "Đúng rồi Vân Tu, không phải Tiểu Lục cũng thích đàn ông sao, bây giờ thằng bé có người yêu chưa?"

Tống Vân Tu dừng động tác gắp thức ăn, khóe miệng hơi co quắp, "Người mẹ nói không phải là Lục Tứ đấy chứ?"

"?!" Nghe được cái tên này, Tống Dữ Tinh thiếu chút nữa phun miếng cơm ra ngoài.

"Đúng vậy, chính là Lục Tứ." Bởi vì là bạn tốt của Tống Vân Tu nên Lục Tứ đã tới Tống gia mấy lần, hơn nữa mẹ Tống có ấn tượng rất tốt với hắn, anh tuấn đẹp trai, dáng dấp cao ráo, khí chất tốt, hành xử lễ độ, còn vô cùng giỏi giang, tuổi trẻ tài cao, bây giờ đã là ông chủ công ty lớn.

Tống Vân Tu cố gắng nặn ra một nụ cười, Lục Tứ tính xấu như thế, không biết làm sao mà mẹ Tống có thể nhìn thấy nhiều ưu điểm của hắn như vậy, anh kiên quyết không đồng ý!

Anh không thể hại em trai yêu quý của mình được!

"Mẹ à, Lục Tứ đơn phương thầm mến người ta hai năm, cậu ấy và bé cưng nhà mình không được đâu, hơn nữa, cậu ấy lớn tuổi hơn bé cưng nhiều, không hợp chút nào." Tống Vân Tu nghiêm túc nói.

Em trai anh là một "cây cải thìa" vừa trẻ vừa đẹp, muốn tìm đối tượng kiểu gì cũng có, tuyệt đối không thể để con heo Lục Tứ ủi mất.

Mẹ Tống: "Mẹ chỉ nói một chút thôi, chưa nói đến chuyện bát tự đâu."

Bà vẫn cảm thấy thằng bé Lục Tứ này không tệ, chỉ là lớn tuổi hơn bé cưng một chút thôi.

Tống Dữ Tinh yên lặng vùi đầu ăn cơm, không tham gia cùng bọn họ, nếu để anh cậu biết bây giờ cậu đang qua lại với Lục Tứ, không biết anh sẽ phản ứng như thế nào.

...

Sau hai ngày ở nhà, Tống Dữ Tinh trở về trường.

Hai ngày nay cậu chưa gửi tin nhắn cho Lục Tứ, vì mỗi lần cậu gửi một đống chữ, đối phương chỉ trả lời bằng một chữ "Ừ". Mỗi khi nhìn cái chữ ừ này, cậu chỉ muốn thủ tiêu hắn ngay lập tức.

Tài xế lái xe phía trước, Tống Dữ Tinh ngồi phía sau, mặt không cảm xúc, gõ một hàng chữ rồi gửi đi.

[Anh, em rất nhớ anh, muốn gặp anh QvQ]

Bên kia Lục Tứ nhìn màn hình điện thoại, hừ mũi khinh thường, không phải dỗi hắn sao, mới hai ngày đã không nhịn được muốn gặp hắn.

Lúc này, trợ lý Diệp kinh ngạc nhìn tổng tài nhà mình, mới vừa rồi còn trưng ra bộ mặt lạnh nhạt hết sức, bây giờ thì nhìn điện thoại rồi nở một nụ cười ba phần khinh thường ba phần vui thích bốn phần không thể kiềm chế.

Đây chính là sự thay đổi trong truyền thuyết của bá tổng sao?

Quả nhiên Lục tổng có người yêu!

Lục Tứ ngẩng đầu, đối mặt với ánh mắt hết sức phức tạp của trợ lý Diệp, nụ cười nơi khóe miệng lập tức biến mất, "Còn đứng ở đây chờ tôi tăng lương cho cậu hả? Đưa văn kiện đây rồi ra ngoài mau lên."

Trợ lý Diệp: "Vâng ạ."

Lục Tứ: "Chờ một chút."

Trợ lý Diệp xoay người, lần nữa đứng đối diện Lục Tứ, hai tay cậu quy củ để trước người, mỉm cười đầy chuyên nghiệp.

"Lục tổng, có phải ngài lại có vấn đề tình cảm muốn hỏi tôi hay không?" Cậu đã sẵn sàng rồi đây!

Lục tổng cười cười, tốt tính nói: "Lại đây."

"Vâng." Trợ lý Diệp chồm người qua, ghé đầu lại gần mặt Lục Tứ.

Lục Tứ khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Trợ lý Diệp, nếu cậu còn dám nói chuyện linh tinh với người khác, cậu chết chắc."

Giọng nói ôn hòa nhưng không tránh khỏi việc ẩn chứa mấy phần sát khí.

"Vâng thưa Lục tổng!" Trợ lý Diệp khom người 90 độ, vô cùng có thành ý.

Lục Tứ: "... Ra ngoài."

Trợ lý Diệp cúi đầu cái nữa rồi chạy nhanh như cơn gió.

Lục Tứ bất đắc dĩ đỡ trán, phòng nhân sự tuyển toàn nhân viên kiểu gì cho hắn thế không biết.

Hắn mở điện thoại di động, cao lãnh trả lời tin nhắn bằng sáu chữ và một dấu chấm câu.

[Ừ, tối nay tôi đón em.]