Chương 22: Lại đến ăn vạ à?

Tống Dữ Tinh có thể cảm nhận được tầm mắt của người kia dừng lại chỗ mình, bình tĩnh mà lãnh đạm, chỉ chốc lát sau liền rời đi.

Lúc này cậu có thể thấy rõ tướng mạo của nam sinh, rất tương xứng với đôi bàn tay thon dài trên bàn phím, da thịt trắng nõn, ngũ quan anh tuấn, quả thật không phí hai chữ giáo thảo.

Nam sinh lạnh lùng nói ra mấy chữ quý hơn vàng: "Lâm Đình Hiên."

Tống Dữ Tinh lễ phép gật đầu với hắn, cũng quý chữ hơn vàng, "Tống Dữ Tinh."

Cậu không có khả năng giao tiếp như Hàn Dã, lúc nào cũng có thể nói nói cười cười với mọi người không ngừng. Người khác nhiệt tình với cậu, như Chu Thắng, thì thái độ của cậu với người ta cũng sẽ tốt hơn. Ngược lại, người khác lạnh lùng với cậu, cậu cũng không có hứng thú nói chuyện cùng.

À, Lục Tứ là ngoại lệ.

Chu Thắng và Lâm Đình Hiên cùng học năm hai, khoa Thể dục, vì Tống Dữ Tinh và Hàn Dã vào ở muộn nên không còn giường trống, chỉ có thể ở cùng đàn anh.

Phòng ngủ của họ là kiểu giường trên bàn dưới, điều hòa máy giặt tủ lạnh tủ quần áo đều đầy đủ, Lâm Đình Hiên mắc chứng bệnh sạch sẽ nên phòng phải ngăn nắp vệ sinh, không được một tuần không tắm hay chất đống tất bẩn, v.v...

Tống Dữ Tinh không khỏi nghĩ tới phòng ngủ ở trường cao trung của mình, ở một thị trấn lạc hậu, trình độ giáo dục cũng bị tụt lại đằng sau, một phòng trọ có những mười sáu học sinh. Trong cái phòng nho nhỏ bày tám cái giường hai tầng, thang lên cũng tùy tiện quét xi măng, tường màu tái xanh loang loang lổ lổ, còn bị mốc.

Phần lớn bạn cùng phòng cũng không có ý thức, tất chưa giặt và quần áo để lung tung, rác rưởi cũng vất không đúng chỗ.

Trong phòng trọ không có gió chứ đừng nói đến điều hòa, thời tiết mùa hè cực kì oi bức, trong không khí có một loại mùi khiến người ta nôn mửa bốc lên.

Trừ việc nhịn, Tống Dữ Tinh cũng không còn cách nào.

...

Tống Dữ TInh và Hàn Dã sắp xếp đồ đạc, Lâm Đình Hiên vẫn ngồi chơi game như cũ.

Chu Thắng nói chuyện với Hàn Dã câu được câu không rồi nhìn Tống Dữ Tinh đang lau thành giường, hỏi: "Tinh Tinh, sao nhìn cậu với trong ảnh lại không giống nhau nhỉ?"

Ngày đầu tựu trường có rất nhiều bạn học chụp lén Tống Dữ Tinh rồi đăng ảnh lên diễn đàn, độ hot rất cao, đẹp trai nên đi đâu cũng sẽ được người ta chú ý.

Chu Thắng mở diễn đàn ra, tìm thấy một bài post ở trên cùng, nhìn ảnh bên trong một chút. Nam sinh diện mạo tinh xảo trong ảnh nhuộm tóc màu xanh lam, quần áo trên người và giày đều là loại giá tiền mấy ngàn, nhìn là biết tiểu thiếu gia nhà có tiền bất cần đời.

Nhưng người trước mắt thì...

Mặc dù vẫn là khuôn mặt dễ nhìn ấy nhưng tóc lại màu đen, áo phông chất liệu bình thường, quần jean cũng bình thường, giày màu trắng cũng bình thường nốt, nhưng cậu mặc lên thì có vẻ không bình thường chút nào.

Quả nhiên là do mặt mũi.

Tống Dữ Tinh mặt không đổi sắc giải thích: "Tóc đen nhìn cũng đẹp nên tôi nhuộm lại, hôm đó tôi cũng chỉ mặc đồ fake thôi, ba cái một trăm và miễn cước phí."

"Há!?" Chu Thắng không nghi ngờ hắn, giật mình, "Còn có đồ fake như vậy sao? Cửa hàng nào vậy, để hôm nào tôi cũng đi mua."

Tống Dữ Tinh: "Tiệm đó bán đồ fake nên bị dẹp rồi."

Chu Thắng tiếc nuối thở dài, "Vậy cũng tốt, Tinh Tinh này, lần sau có cửa tiệm nào như vậy thì nhớ nói cho tôi đó."

Tống Dữ Tinh: "Ừ, không thành vấn đề."

Hàn Dã biết hết thảy: "..."

Xem ra Tinh ca nhà cậu thật sự muốn giả nghèo tìm tình yêu đích thực.

Lâm Đình Hiên đang chuyên chú chơi game bèn quay đầu liếc nhìn nam sinh đang lau giường, mi mắt tinh xảo của người kia rũ thấp, chốc lát sau, hắn làm như không có chuyện gì, dời mắt đi.

...

Cuộc sống đại học thì nhàn hạ hơn thời cao trung rất nhiều, không cần mỗi ngày ngồi trong phòng học từ sáng đến tối, bạn học cũng rất nhiệt tình, nhất là bạn học nữ.

Tống Dữ Tinh cũng đã quen, Chu Thắng tùy tiện, mặc dù cả người toàn cơ bắp nhìn không dễ chọc nhưng rất nhiệt tình hào phóng, dễ thân cận.

Lâm Đình Hiên ít nói, đối với ai cũng lãnh đạm nhưng không ra vẻ tiền bối, không dễ gần nhưng ở chung cũng không khó khăn gì.

Nói tóm lại, cuộc sống đại học không tệ lắm.

Chỉ là thiếu thú vui.

Thú vui ấy à...

"Tinh ca, quần áo này to ghê vậy? Của cậu à?"

"Không phải." Tống Dữ Tinh cất áo phông và quần vải vào túi, "Tối nay tôi có việc phải ra ngoài, không biết lúc nào sẽ xong."

Hàn Dã: "Việc gì vậy? Cần đi xe của tôi không?"

"Không cần, tôi đón xe là được." Tống Dữ Tinh vừa nói vừa cầm điện thoại, vỗ vai Hàn Dã một cái rồi xách túi ra cửa.

Hàn Dã nhìn bóng lưng cậu, mờ mịt chớp mắt một cái, Tinh ca của cậu gần đây toàn làm những việc kỳ quái, có bí mật gì mà không nói cho cậu chứ.

Đột nhiên nghĩ đến cái gì, cậu lại vội vàng đuổi theo, lớn tiếng nói: "Đúng rồi Tinh ca, dự báo thời tiết nói tối nay có mưa lớn, nhớ mang ô đấy!"

Nhưng mà Tinh ca đã đi xa rồi.

Haizz, cậu lại bị bỏ rơi.

Sắc trời dần tối, trăng sáng và sao đêm đều bị mây đen che hết, mảng mây đen kịt dày đặc giống như một giây sau là thành phố náo nhiệt này sẽ bị bão táp thổi bay.

Tống Dữ Tinh nhớ địa chỉ nhà Lục Tứ.

Sau khi xuống khỏi taxi, cậu ghi tên vào sổ trong phòng bảo vệ rồi mới vào tiểu khu, đi tìm căn biệt thự của Lục Tứ theo trí nhớ.

Hai mươi phút sau, cậu tới nơi.

Bên trong tối om, cậu nhấn chuông cửa cũng không có phản ứng gì, tám phần là Lục Tứ chưa về.

Đèn trước cửa vẫn mở, Tống Dữ Tinh trực tiếp ngồi trên nền nhà, ôm túi đựng quần áo trong ngực, dựa lưng vào cánh cửa chơi điện thoại.

Mười lăm phút trôi qua, Lục Tứ chưa về.

Nửa giờ trôi qua, Lục Tứ vẫn chưa về.

Tên khốn này làm gì thế không biết!

Tống Dữ Tinh nhàm chán ngáp, tối qua cậu thức đêm chơi game đến ba giờ sáng, hơn bảy giờ đã phải dậy để đến lớp, bây giờ liền thấy mệt.

...

Kết thúc một ngày bận rộn, Lục Tứ cả người mệt mỏi, không muốn lái xe nên gọi tài xế đưa về.

Nhưng mà chưa bước vào nhà, hắn liền thấy một sinh vật không rõ đang ngồi trước cửa, đến gần mới phát hiện ra là một người đang nghiêng đầu dựa vào khung cửa, ôm gối ngủ say.

Gương mặt kia người đã gặp là không thể quên được... Lục Tứ theo bản năng đọc tên người này trong đầu, Tống Dữ Tinh, hay còn gọi là Vua Ăn Vạ, Phiền Toái Tinh.

Sao cậu ta lại ở đây?

Chuông cảnh báo vang lên trong đầu Lục tổng, mẹ nó tên nhóc này lại đến ăn vạ à?