Chương 2: Người thừa kế

Trong căn biệt thự trên đỉnh núi Vân, xa hoa lộng lẫy và nguy nga tráng lệ không đủ để hình dung sự xa hoa của căn biệt thự này, đâu đâu cũng thấy đồ cổ và văn vật, những bức họa nổi tiếng trong và ngoài nước được bày biện khắp nơi. Xa hoa như vậy, chỉ sợ một viên gạch lát sàn ở đây cũng bằng cả tháng lương của Tần Minh rồi.

Tần Minh vừa suy nghĩ viển vông vừa bước đến phòng sách phong cách đơn giản, một giá sách, một hàng treo đầu con mồi đã bị gϊếŧ, một ông già tuổi đã xế chiều ngồi cạnh chiếc bàn tròn đối diện, nhìn giống như ngọn nến sắp tàn trong gió.

Ông già ngả người trên ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Rất nhiều vệ sĩ mặc quần áo màu đen và một cô thư ký trẻ trung xinh đẹp đứng sau lưng ông.

Tần Minh nhíu mày nói: "Người này là ai vậy, sao nhìn quen thế?"

Đột nhiên, ông già mở mắt: "Tân Minh, cậu vẫn sống rất thảm hại nhỉ. Sao nào? Quên mất tôi rồi à?"

Đột nhiên, Tần Minh nhớ đến hai năm trước, hôm anh đang đi ship hàng trong mưa đã cứu một người đàn ông muốn tự tử, nhìn kỹ một chút, không phải chính là ông già trước mặt hay sao?

Lúc đó là kỳ nghỉ hè năm thứ nhất, Tần Minh tuân thủ theo nguyên tắc cứu người cứu đến cùng, tiễn phật tiễn đến Tây Thiên, còn chăm sóc người đàn ông này một thời gian ở trong bệnh viện nữa, cho nên ấn tượng rất sâu sắc.

"À! Tôi nhớ ra rồi, là chủ à." Tần Minh đột nhiên đứng dậy, chỉ vào đối phương nói: "Là ông chủ hai năm trước bị bệnh nan y, lái xe Rolls Royce định tự tử bên sông, chú tên là Thường, Thường Hồng Hi, đúng chứ."

"Hờ hờ, đúng là tôi" Thường Hồng Hi an ủi cười: "Chúng ta lại gặp nhau rồi"

Tần Minh bước đến gần hơn để quan sát, nói: "Không đúng, sao chú lại già đi nhiều vậy? Chủ mới hơn năm mươi thôi mà? Dáng vẻ này như sắp bảy mươi tuổi vậy".

Thường Hồng Hi cười cười nói: "Tác dụng phụ của việc điều trị ung thư bằng hóa trị thôi, cho dù tôi có giỏi đến đâu thì cũng không thắng được sinh lão bệnh tử"

Tần Minh trầm mặt, anh không biết phải an ủi một người bị bệnh tật hành hạ như thế nào.

Thường Hồng Hi nói: "Tôi không còn nhiều thời gian nữa, cậu nhóc ạ, tôi từng đồng ý với cậu, tôi nhất định sẽ đền đáp câu, hôm nay chính là lúc tôi đền đáp câu. Ký tên vào văn bản này, cậu sẽ có được tất cả những thứ của tôi."

Nói xong, cô thư lý trẻ xinh đẹp phía sau lấy một bản thỏa thuận tài sản thừa kể đưa cho Tần Minh.

"Hả? Thừa kế tài sản?" Tần Minh cảm thấy không chân thực, giống như đang nằm mơ vậy.

Anh không hiểu nói: "Chủ nghiêm túc đấy à? Cho dù vợ chú nɠɵạı ŧìиɧ, chủ còn bị bệnh nan y, nhưng tôi và chủ không phải thân thích họ hàng gì, không cần phải để lại toàn bộ tài sản cho tôi chứ? Không phải chú còn có mấy người con à?"

Thường Hồng Hỉ đột nhiên kích động run rẩy, nặng nề nói: "Ba đứa con trai và hai đứa con gái đều không phải con ruột của

tôi..."

Tần Minh im lặng, ông chú già này thật xui xẻo, đến già mới phát hiện mình bị cắm sừng.

Thường Hồng Hi tiếp tục nói: "Tôi mất thời gian hai năm, âm thầm lấy lại toàn bộ tài sản bọn họ lấy của tôi về. Đáng tiếc, tôi sắp chết rồi, mà sự nghiệp do tôi gây dựng nên phải có người tiếp nhận. Tôi còn nợ cậu một món nợ, nếu như cậu đồng ý thì cậu sẽ thừa kế tất cả những gì của tôi. Nếu như cậu không đồng ý thì cũng có thể nhận một khoản tiền rồi rời đi."

Tiền từ trên trời rơi xuống, còn may mắn hơn cả trúng xổ số giải độc đắc, tất cả là vì hành động cứu người hai năm trước,

Nhưng Tần Minh không ngốc, thừa kế tài sản của Thường Hồng Hi, đồng thời cũng phải thừa kế cả kẻ địch và rắc rối của ông ta, thời buổi này, có rất nhiều kẻ ghét người giàu.

Nhưng mà, Tần Minh không hề do dự, anh không hề giả vờ. Anh cần tiền, có tiền thì người thân có thể có được một cuộc sống tốt, có tiền rồi anh sẽ không bị người khác coi thường, có tiền rồi anh sẽ không còn là đống bùn nhão dưới đất nữa, không còn. là đồ rẻ rách.

Tần Minh ký tên mình lên, ẩn vân tay.

Thường Hồng Hi nói với cô thư ký đang cất lại bản thỏa thuận thừa kế tài sản: "Tống Dĩnh, sau này Tần Minh sẽ là cậu chủ của cô."

Tống Dĩnh nghiêm túc, cẩn thận nhìn Tần Minh, cung kính cúi đầu: "Cậu chủ, từ giờ trở đi, tôi sẽ trở thành thư ký thân cận trung thành nhất của cậu."

Tần Minh vội vàng nói: "Ế? Thư ký của tôi sao? Tống Dĩnh đúng chứ. Thật ra tôi... tôi cũng chỉ là một sinh viên đại học bình thường thôi, sau này mong cô giúp đỡ."

Tống Dĩnh mỉm cười, lễ phép nói: "Vâng, cậu chủ thật khiêm tốn"

Lúc này, Thường Hồng Hi giơ tay ra, như đang gọi Tần Minh, Tần Minh biết ơn, nhanh chóng bước lên phía trước, ngồi cạnh ghế, nhìn người đàn ông cho anh không biết bao nhiêu tiền của.

Thường Hồng Hi nhẹ nhàng sờ đầu Tần Minh, nói: "Nhớ kỹ, tôi là Thường Hồng Hi, Hoa Kiều sống ở nước ngoài. Hai năm | trước, trong một tháng tôi suy sụp ấy, nhờ có cậu chăm sóc chu đáo nên mới có thể phấn chấn trở lại. Thường Hồng Hi tôi là

một người tài hoa, chết cũng phải làm ma tài hoa, có thể gục ngã nhưng không thể bị đánh bại. Vốn dĩ chúng ta không quen biết nhau, tôi tăng tất cả những gì của tôi cho cậu, thứ nhất là để trả ơn, thứ hai là vì... tôi rất cô đơn, bên cạnh tôi không có một người thân thiết nào, thậm chí là bạn bè. Cậu thừa kế tất cả của tôi, hy vọng cậu đừng đi con đường mòn này"

Tần Minh xúc động, Thường Hồng Hi còn thảm hại hơn cả hoàng đế thời cổ đại, không chỉ cô độc một mình mà còn bị cắm sừng.

Sống mũi anh cay cay, có chút đồng cảm với ông chủ già bị cầm chiếc sừng to vật vã, anh đồng ý, nói: "Con biết rồi, ba nuôi."

Thường Hồng Hi đột nhiên cười nói: "Khéo miệng thật. Nhưng mà, bác sĩ nói là chắc tôi có thể kiên trì thêm nửa năm nữa. Nếu như cậu đã ký vào bản thỏa thuận thì cũng tức là cậu có thời gian nửa năm để làm quen với phần thai sản mình được thừa kế, có chỗ nào không hiểu, Tổng Dĩnh sẽ nói cho cậu, tối nay tôi phải đến nước Anh để mở một cuộc họp quan trọng, tiễn. tôi đến sân bay đi"

Tần Minh đồng ý, nếu như đã gọi ba nuôi thì phải làm tròn trách nhiệm của một người con nuôi, anh đẩy xe lăn đến bên cạnh chiếc máy bay trực thăng bên ngoài sân của biệt thự.

Sau khi tiến Thường Hồng Hi xong, Tần Minh quay vào trong căn biệt thự xa hoa lộng lẫy, sờ sờ bức tranh nổi tiếng của Van Gogh, ôm bình sử thời nhà Minh, cuối cùng thả mình trên chiếc ghế sofa mềm mại bằng da tê giác, nhìn chiếc đèn trùm thủy tinh giống với chiếc đèn hoàng gia Anh sử dụng, thật sung sướиɠ, lần đầu tiên trong đời được hưởng thụ như vậy.

Nhưng thực ra Tần Minh cũng có chút băn khoăn, hỏi: "Tống Dĩnh, nói cho tôi biết, tất cả những điều này đều là thật"

Hai tay Tống Dĩnh đặt dưới bụng, hơi cúi người nói: "Vâng, thưa cậu chủ, cậu thừa kế toàn bộ tài sản của ông chủ, tất cả những gì ở đây đều là của cậu."

Tần Minh nghi hoặc quay đầu, hỏi: "Tống Dĩnh, cô cũng là một phần trong số tài sản đó sao? Thời bây giờ không phải là quan hệ cấp trên và cấp dưới à? Có ký giấy bản thân không bằng?" Đọc tiếp tại truyện t amlinh.2 47

Tống Dĩnh cung kính nói: "Đúng như trên mặt chữ, Tống Dĩnh là thư ký thân cận ông chủ chọn cho cậu chủ, vì thế nên Tống Dĩnh được chọn ra từ trung tâm huấn luyện, còn đặc biệt huấn luyện thêm hai năm"

Tần Minh sững sờ, được chọn ra từ trung tâm huấn luyện?

Tần Minh quan sát cô thư ký trẻ trung xinh đẹp, dáng người cao ráo, đường cong rõ nét, khuôn mặt chim sa cá lặn, xinh đẹp hơn Lý Mộng gấp mấy lần.

Tần Minh kinh ngạc một lúc, rồi khôi phục lại biểu cảm ban đầu, thầm nghĩ: "Cho dù mặc đồng phục cũng rất hấp dẫn, rất xinh. đẹp. Nhưng nhìn chằm chằm cơ thể của người ta như vậy rất mất lịch sự, mình phải kìm chế, không thể quả tục tĩu được." Đọc tiếp tại truyện t amlinh.2 47

Cô thư ký xinh đẹp cũng có chút ngạc nhiên, cô đã từng gặp rất nhiều người quyền thế, đa sổ bọn họ đều không thể rời mắt khi nhìn thấy vẻ đẹp của cô, còn người thanh niên mới hai mươi tuổi trước mặt đang ở độ tuổi trẻ trung mãnh liệt lại chỉ kinh ngạc một chút mà thôi, định lực này khiến cô có ấn tượng tốt về Tần Minh.

Cảm thấy Tần Minh không giống những người đàn ông khác.

Tần Minh nhìn Tống Dĩnh nghĩ, nếu như anh đưa Tống Dĩnh về, xuất hiện trước mặt Lý Mộng, dựa vào sự xinh đẹp của Tổng Dĩnh đủ để khiến cô ta ghen tỵ đến phát điên nhỉ?

Nhưng anh lại cảm thấy làm như vậy rất mất đẳng cấp, anh đã trở thành phố ông lớn rồi, còn phải làm mấy việc hạ thấp danh dự thấp kém như trong tiểu thuyết đấy sao?

Nhưng Tần Minh vừa nghĩ đến tình cảm hai năm bị phản bội, trong lòng vẫn tức tối.

Tống Dĩnh thấy Tần Minh phiền muộn không vui, tò mò hỏi: "Cậu chủ, cậu đang đau đầu về chuyện gì vậy? Xin hỏi, Tổng Dĩnh có thể giúp gì cho cậu không?"

Tần Minh lắc đầu thở dài: "Không có gì, chỉ là trưa nay, bạn gái tôi đã chạy theo một tên nhà giàu khác rồi, tôi vẫn tức giận."

Tống Dĩnh khó hiểu hỏi: "Cậu chủ đã giàu có không ai bằng rồi, có người phụ nào cậu không có được? Chỉ cần cậu chủ nói ra thân phận và giá trị hiện tại của mình, đối phương nhất định sẽ quay lại với cậu chủ thôi."

Tần Minh hững hờ cười: "Tôi không muốn có kết cục giống như ba nuôi tôi. Tống Dĩnh, cô biết làʍ t̠ìиɦ là gì không?"

Tống Dĩnh đỏ mặt trả lời: "Làm... tình? Chính là nam nữa cởi sạch quần áo rồi kết hợp lại với nhau"

".." Tần Minh đen mặt, cô thư ký trẻ này thiếu hụt kiến thức cơ bản à?

Anh lắc đầu, nói: "Bỏ đi, đã qua rồi, không nghĩ đến những chuyện vô dụng đấy nữa. Phải rồi, Tống Dĩnh, rốt cuộc là tôi được thừa kể bao nhiêu tiền của ba nuôi tôi vậy?"

Tống Dĩnh nghe thấy hỏi về chuyện kinh doanh lập tức lấy chiếc máy tính bảng trên xe ra, vừa mở báo cáo vừa nói: "Thật sự xin lỗi cậu chủ, vì nhân viên hành chính vẫn chưa gửi tài liệu của một số mảng kinh doanh ở nước ngoài cho tôi, nên không thể thống kê rõ ràng tất cả được.

- --------------------