🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Lâm Vũ Nhu vừa đỡ Tần Minh rời đi, vừa nói: “Được rồi,
đây thắp lò sưởi nên trong nhà rất ấm, anh ấy sẽ không sao đâu.”
Tần Minh nấc một tiếng rồi bảo: “Tôi còn muốn nói chuyện với ba của cô, phải cho cô danh chính ngôn thuận. Tôi sẽ đấu tranh giành lại lẽ phải cho cô, không thể để cô ở trong căn nhà thắng cảnh trên núi đó được.”
Lâm Vũ Nhu lên tiếng: “Đồ ngốc, ba và tôi diễn khổ nhục kể cho anh xem đấy, làm sao ba có thể đối xử tệ bạc với tôi được chứ. Ông ấy chỉ muốn nhìn xem anh có trận trọng tối hay không thôi. Anh có lòng như vậy thì tôi thấy thỏa mãn rồi”
“Ợ!” Tần Minh mơ màng nói: “Thỏa mãn? Thỏa mãn gì co?
Một lúc sau, Tần Minh đã đến phòng của Lâm Vũ Nhu.
Tần Minh bị ném lên giường trong trạng thái say khướt.
Căn phòng được xây dựng theo kiến trúc phục cổ, rất giống phòng của tiểu thư thời xưa, nhưng cũng có rất nhiều sản phẩm công nghệ hiện đại, hệ thống sưởi đang
chạy.
“Cô không cần lo lắng cho tôi, tôi có thể tự mình làm được.” Tần Minh ngồi dậy, trong lòng có chút hoảng sợ, sao anh lại đến phòng của Lâm Vũ Nhu rồi?
Lúc này, Lâm Vũ Nhu đang cầm một chiếc khăn nóng tới lau mồ hôi lạnh trên người cho anh, trông giống như một cô vợ hiền vậy.
Lau Xong, Lâm Vũ Nhu dựa lại gần Tần Minh, nhìn anh với vẻ xấu hổ và trách móc: “Tôi cũng không mong giữ anh ở lại bên mình, nhưng sau này dù sao thì anh cũng phải Thường Tuyết về thăm hai mẹ con tôi”
Tần Minh đã uống nhiều nên đầu óc mê man, anh cảm nhận được bộ ngực Lâm Vũ Nhu đang áp sát cánh tay mình.
Trong phòng bật máy sưởi, Lâm Vũ Nhu ăn mặc phong phanh, anh vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy cảnh xuân trắng nõn ở khe hở trước cổ áo.
ỰC, Tần Minh đã say đến đang mê man, hơn nữa cũng đã lâu không làm chuyện đó nên ngọn lửa tà ác đột nhiên dâng lên.
Anh nhìn Lâm Vũ Nhu yêu kiều và quyến rũ như vậy, giống như một cô vợ nhỏ không được chồng yêu thương, anh lập tức không nhịn được mà vươn tay ra ôm lấy Lâm Vũ Nhu.
“Á!” Lâm Vũ Nhu đột nhiên bị Tần Minh ôm, thuận thế sa vào trong l*иg ngực của anh, cô ta ôm cổ Tần Minh rồi ngẩng đầu lên hôn anh.
Khi chạm vào đôi môi thơm tho, lý trí của Tần Minh lập tức sụp đổ, anh luồn tay vào trong áo cô ta và giở trò.
Bịch, sau khi Tần Minh đã mất đi lý trí, anh đè Lâm Vũ Nhu xuống giường, nhanh chóng cởϊ qυầи áo của cô ta rồi cúi đầu xuống hôn, Lâm Vũ Nhu lại vô cùng phối hợp, nói: “Nhẹ một chút. Ưʍ.”
Nhưng chiếc giường gỗ vẫn bị hai người làm rung đến nỗi phát ra tiếng kẽo kẹt.
Ngay lúc này ở thành phố Đại Dung, mấy người Nhϊếp Hải Đường lại đến ở trong khách sạn thì thấy Tống Dĩnh nhanh chóng đi tới.
Tống Dĩnh híp mắt lại, hỏi: “Cậu chủ của chúng ta đâu?”
Nhϊếp Hải Đường lên tiếng: “Anh ấy có chuyện muốn nói với ông Lâm. Chậc chậc, tôi nói này, thư ký như cô hỏi nhiều như vậy làm gì, cứ ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp là được.”
Tổng Dĩnh lại lo lắng bảo: “Nhà họ Lâm có mưu tính trong lòng, tôi sợ cậu chủ của chúng tôi sẽ phải chịu thiệt thòi, nhất là cái cô Lâm Vũ Nhu kia”