Chương 1112: Chẳng có tác dụng gì.

Đồng thời anh ta phải nhìn rõ đường đi nước bước của Tần Minh, nên ngược lại, anh ta lại lâm vào thế phòng thủ.

Tuy nhiên, Lý Thuần càng đánh càng thấy không ổn, anh ta đã thử tiếp cận vài lần, đều cảm thấy lực cánh tay của Tần Minh khó có thể chống lại được nên đành phải tạm thời né tránh mũi nhọn.

Lần né tránh tạm thời này đã khiến anh ta không phát hiện ra mình đã giẫm phải vũng nước mà khi nãy Tần Minh vừa giẫm vào.

“Không thể nào!” Lý Thuần vừa giẫm vào vũng nước mới nhận ra, hóa ra Tần Minh đang lấy thủ đoạn của anh ta để trị lại anh ta.

Trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà Tần Minh đã thay đổi được chiến thuật, còn khiến Lý Thuần bị lừa.

“Không thể nào!” Lý Tinh Hồng sợ hãi kêu lên với giọng điệu đầy nghi ngờ.

Nhưng sự thật mạnh hơn lý lẽ, ngay cả Lý Thuần cũng biến sắc, nhưng anh ta cũng không thể làm gì được. Anh ta đang đối mặt với tình cảnh khốn cùng giống hệt Tần Minh, không có đường lui.

“Hay lắm!” Phương Cứu Thông Vỗ tay hô lên.

Tần Minh thấy người Lý Thuần bị mất thăng bằng bèn vυ"t lên không trung, tung một cú đấm áp xuống, lực đấm của anh còn mạnh hơn Lý Thuần rất nhiều!

Hai tay Lý Thuần thủ thế chặn lại trước ngực, nhưng lực cánh tay của Tần Minh quá mạnh, sự bùng nổ của Nhất Thốn Quyền đã khiến người Lý Thuần bị dằn mạnh xuống, ngã trên đất.

“Hộc!” Lý Thuần đau đớn kêu lên một tiếng, người ngã xuống bùn.

Cú ngã này cũng đã bộc lộ chỗ thua kém của anh ta với



Tần Minh. Khi nãy mặc dù Tần Minh có hơi nhếch nhác, thảm hại một chút, nhưng anh vẫn thoát ra được hiểm cảnh.

Còn Lý Thuần lại hoàn toàn rơi vào thế bại trận.

Tần Minh lập tức lao tới, ra đòn chokehold, mạnh mẽ kẹp cổ Lý Thuần.

Đây là chiêu khá ngang tàn mà anh dùng khi đánh nhau hồi còn bé.

Tần Minh nói với giọng điệu hung ác: "Hì hì, đánh nhau mà, không nhất thiết là phải có đầy đủ các kỹ thuật trong võ thuật. Hồi còn nhỏ, ông đây cũng đánh nhau trên phố mà lớn lên đấy, có thủ đoạn bẩn thỉu nào mà ông đây không biết chứ? Chỉ cần lực đấm của tôi mạnh hơn anh thì tôi sẽ không thua anh đâu”

“Ưm ưʍ..” Lý Thuần bị nghẹn ở cổ họng, người còn bị Tần Minh dùng hai chân kẹp chặt lại, cánh tay cũng không rút ra được. Anh ta chỉ có thể không ngừng vặn vẹo cơ thể, nhưng chẳng có tác dụng gì.

Tần Minh đột nhiên nhấc cả người Lý Thuần lên, đập mạnh đầu anh ta vào một tảng đá.

“Đừng...” Lý Thuần thấy trán mình sắp và vào tảng đá bên cạnh tường mà bất lực không thể làm gì được.

Trong nháy mắt, đầu anh ta nứt ra, máu chảy ào ào, mắt nổ đom đóm. Vì đã từng luyện độ dẻo dai cho trán nên Lý Thuần bị đập một lúc vẫn chưa ngất đi.

“Màu dừng lại đi...” Anh ta vội vàng hét lên.

Chỉ là lời còn chưa dứt, Tần Minh đã nhấc anh ta lên đập liên tiếp mấy cái liền. Lòng Lý Thuần như bùng lên lửa giận, nhưng chẳng thể làm được gì, cuối cùng máu chảy đầy mặt, lập tức ngất đi.