Nhưng Tần Minh sao có thể bằng lòng được, trong lòng anh vẫn còn ôm một tia hy vọng cuối cùng, hy vọng sẽ có kỳ tích, kỳ tích có thể cứu được Mộc Tiêu Kiều.
Bởi vì anh cảm thấy việc một tên nhóc nghèo xuất thân từ nông thôn có thể có được thành tích như ngày hôm nay chính là một kỳ tích, anh cũng hy vọng kỳ tích có thể xảy đến với Mộc Tiểu Kiều.
Tần Minh kiên quyết nói: "Tiêu Kiều, anh sẽ không để em chết, rút mũi tên ra rồi anh sẽ đi bắt đám sát thủ kia, hỏi rõ xem là độc gì, em nhất định sẽ không chết đâu."
Vốn dĩ Mộc Tiêu Kiều không có bao nhiêu sức lực, đương nhiên không phản kháng lại được Tần Minh.
Tần Minh cưỡng chế rút mũi tên ra, sau đó lập tức băng bó vết thương cho Mộc Tiểu Kiều và thực hiện phương pháp khử trùng đơn giản.
Tần Minh an ủi: "Tiêu Kiều, em ngủ một giấc đi, đợi em tỉnh lại sẽ không sao nữa. Anh nhất định sẽ tìm được thuốc giải, đám người của Triệu Tinh sẽ không thành công đầu. Ở đây có chút đồ ăn, em đói thì ăn nhé."
Tần Minh sắp xếp xong lập tức xoay người rời đi, anh biết thời gian cấp bách, nếu muộn sẽ không kịp nữa.
Mộc Tiêu Kiều nhìn bóng lưng Tần Minh rời đi, lông mày nhíu lại, muốn gọi Tần Minh lại, nhưng lại không còn sức lực.
Một mình Mộc Tiêu Kiều chờ đợi trong hang động, cơ thể lạnh dần, cũng không biết qua bao lâu.
Cô ta tự giễu cười: "Đồ ngốc, mấy tên sát thủ đó sao có thể chuẩn bị thuốc giải được? Xem ra anh và em đã được định sẵn là không có duyên phận, sau này anh và Nhϊếp Hải Đường ở bên nhau, hai người phải hạnh phúc đấy"
sột soạt...
Đột nhiên, một giọng nói phát ra từ đám cỏ che cửa hang.
Tim Mộc Tiêu Kiều thắt lại, Tân Minh không thể quay lại sớm như vậy.
Nhưng điều khiến cô ta kinh ngạc là người bước vào là Lâm Vũ Nhu.
“Là cô?” Mộc Tiêu Kiều rất kinh ngạc.
Lâm Vũ Nhu rất bình tĩnh nhìn hang động nhỏ này, ngồi xổm trên tấm thảm trải trên mặt đất, nói: "Cô rất ngạc nhiên sao? Cảm thấy tại sao tôi lại chạy nhanh như vậy? Thật ra cũng không có gì kỳ lạ, từ nhỏ tôi đã lớn lên trong rừng, con đường núi rất khó khăn đối với mấy người tôi nhắm mắt cũng đi được."
"Những con rắn, côn trùng, chuột và kiến mà mấy người lo lắng là tài nguyên quý giá cho nhà họ Lâm của chúng tôi."
Mộc Tiêu Kiều cau mày: "Cô đến đây làm gì? Hờ hờ, tôi sắp chết rồi, đến để chế giễu tôi sao? Nếu cô muốn hỏi Tần Minh thì tôi không biết."
Lâm Vũ Nhu thở dài nói: "Tôi không tìm anh ấy, tôi tìm cô"
“Hờ, tìm tôi?” Mộc Tiêu Kiều kinh ngạc ngẩng đầu: “Chẳng lẽ cô còn giúp tôi sao? Tôi đã nghe qua chút chuyện của cô rồi, cô thì khác gì đám hoa dại bên ngoài của Tần Minh chứ? Tôi sẽ không thừa nhận cô đâu, hơn nữa, tôi cũng sắp chết rồi, thừa nhận hay không thì có ý nghĩa gì chứ?"
"Người sắp chết cũng nói lời thiện, cô Lâm, tôi khuyên cô không nên làm mấy chuyện không đoạn chính, Tần Minh sẽ phản cảm"
Lâm Vũ Nhu chống cằm nói: "Tôi đã làm rất nhiều việc mà anh ấy phản cảm rồi, nhưng anh ấy không phản cảm chút nào. Mộc Tiêu Kiều, chúng ta làm một giao dịch đi, tôi cứu sống cô, cô rút khỏi cuộc cạnh tranh"
“Cô cứu tôi?” Mộc Tiêu Kiều rất kinh ngạc.
Lâm Vũ Nhu quan sát vết thương của Mộc Tiêu Kiều: "Đúng vậy, theo như kinh nghiệm của tôi, cô trúng độc rắn, là loại không quá nghiêm trọng, nhưng nếu như không xử lý thì cũng sẽ chết thôi."
"Tần Minh còn sống, cô tự chọn đi. Nhưng cho dù cô chọn Tần Minh thì cô cũng chỉ có con đường chết"