Ninh Viễn Khánh vốn cảm thấy nếu Ninh Y Y có thể thành đôi với Trương Hàm sẽ là một chuyện vô cùng tốt với mình và cả con gái.
Đáng tiếc Ninh Viễn Khánh quá nôn nóng, cho nên chuyện đã vượt ngoài dự liệu.
Đồng thời, ông ta cũng nhìn lầm Trương Hàm rồi, đối phương không phải kiểu cậu ấm nhà giàu tϊиɧ ŧяùиɠ lên não, không có giới hạn.
Ninh Viễn Khánh vội vàng cười xòa nói xin lỗi.
Trương Hàm cười mắng mấy câu rồi cúp máy.
Đang định bắt xe về, ánh mắt Trương Hàm khựng lại, trên đường lớn ở đối diện có một người quen.
Đó là Lương Đông!
Hắn ta chống gậy, ánh mắt lạnh như băng, giống như có lửa giận vô tận vậy.
Trương Hàm biết đạo lý con giun xéo lắm cũng oằn.
Nhưng anh không ngờ sau một khoảng thời gian dài, Lương Đông lại sẽ không chút kiêng dè xuất hiện ở thành phố Thanh Sơn như vậy.
Dòng xe chuyển động.
Hai người đối diện nhau một lúc lâu, trong lòng Trương Hàm có hơi bất an.
Sau đó, hai người áo đen đi tới từ cách đó không xa.
Trương Hàm cảnh giác lùi hai bước.
Sau đó xoay người bỏ chạy.
Mẹ nó!
Không ngờ tên này còn dẫn người theo, chắc bố của Lương Đông đã để lại vài người ở Thanh Sơn.
Hai người áo đen nhanh chóng đuổi theo.
Lương Đông cười khẩy.
Tao đến báo thù rồi!
Trương Hàm cảm thấy vô cùng sốt ruột, bây giờ cũng không thể dừng lại, chỉ có thể liều mạng chạy về phía trước.
Nếu bị hai người tóm được, có khi còn chưa kịp cầu cứu đã mất mạng rồi.
Không biết đã chạy bao lâu, Trương Hàm cảm thấy l*иg ngực truyền đến cảm giác vô cùng đau đớn.
Đó là vì khoảng thời gian dài không được cung cấp oxi dẫn đến áp lực cực lớn cho thân thể.
Trương Hàm chạy vào một chỗ rẽ.
Mùi hôi kinh khủng khiến anh suýt nôn ra, đây là một khu dân cư cũ kỹ, đoán chừng là nơi ở của rất nhiều kẻ lang thang hoặc là nông dân.
Con hẻm tối đen, Trương Hàm kề sát vách tường.
Bên ngoài, tiếng bước chân dần đến gần.
Bọn họ sắp tới rồi!
Bỗng nhiên có một bàn tay kéo lấy anh!
“Suỵt!”, một người đàn ông trung niên mặc đồ mộc mạc, sắc mặt hơi tái ra hiệu đừng lên tiếng.
Cuối cùng rón ra rón rén đi đến trước cửa sổ thăm dò.
“Hình như bọn họ đi rồi”.
“Thật sự cảm ơn chú, nếu bị bắt được thì tôi thê thảm rồi”, Trương Hàm hoảng hốt nói, nghĩ lại mà sợ.
“Không cần, chuyện nhỏ thôi mà”, người đàn ông trung niên gãi đầu, cười ngại ngùng: “Đúng rồi, vì sao bọn họ lại đuổi theo cậu thế?”
“Ông chủ của mấy người này có ý với bạn gái tôi, sau đó bị tôi dạy dỗ một trận, bây giờ đang báo thù”, Trương Hàm bình tĩnh nói.
Anh nói thẳng ra Khương Phàm Thư là bạn gái.
“Ồ…”
Người đàn ông gật đầu.
“Đúng rồi chú em, có muốn cái kia không?”
Nói xong, người đàn ông khoa tay múa chân ở trước ngực một lát, sau đó cười nói: “Mấy cô gái ở chỗ tôi đẹp lắm đấy!”
Trương Hàm cạn lời, không ngờ người đàn ông trông ngại ngùng thế này lại là người dẫn khách, xem ra cả con hẻm màu đen này là một cái phố đèn đỏ.
Trương Hàm vỗ trán: “Bỏ đi, không được đâu, tôi vẫn còn là xử nam, có cho tiền tôi cũng không làm”.
Người đàn ông hơi ngạc nhiên, quan sát anh từ trên xuống dưới, tỏ vẻ không tin.
“Người anh em, cậu đừng gạt tôi, yên tâm, bảo đảm chất lượng sẽ khiến cậu hài lòng”.
Người đàn ông không đợi Trương Hàm trả lời đã trực tiếp vỗ tay.
Một người phụ nữ trang điểm đậm ăn mặc xinh đẹp trực tiếp đi ra từ trong phòng.
Nhìn thấy Trương Hàm, hai mắt cô ta lập tức sáng lên như sói nhìn thấy cừu, chỉ hận không thể ăn anh ngay tại chỗ.
Trương Hàm run rẩy, người phụ nữ này thèm khát quá rồi đó.
Anh thấy hơi sợ, đến bên cửa sổ xem thử, sau khi xác nhận hai người đàn ông kia đã đi rồi mới buông xuống gánh nặng trong lòng, nói tạm biệt với người phụ nữ xinh đẹp này.
“Ấy, đừng đi chứ, chú em, đến đây, tôi giảm giá cho cậu!”
“Kêu cậu đừng đi mà, trả tiền ngược lại! Trả tiền ngược lại được không!”
Trương Hàm không dám quay đầu lại, mẹ nó, người phụ nữ này còn đáng sợ hơn hai đàn em của Lương Đông nữa!
Trương Hàm vội vàng đi đến nơi đông người, lấy điện thoại ra gọi cho Ninh Viễn Khánh.
“Tôi nhìn thấy Lương Đông xuất hiện ở thành phố Thanh Sơn!”
Ninh Viễn Khánh cũng bị doạ sợ, ý trong câu này của Trương Hàm là nói ông ta làm việc không tốt.
“Bọn họ trở về bằng cách nào, kêu người ở đâu ra? Tôi muốn biết đáp án, cho chú thời gian một ngày!”
“Còn nữa, chú phái cho tôi hai người, khi nãy tôi bị người của hắn ta đuổi gϊếŧ!”
Nghe nói thế, Ninh Viễn Khánh kinh hồn bạt vía.
“Cậu Trương… Đây đều là lỗi của tôi… Xin cậu cho tôi một cơ hội đền bù… Tôi…”
“Được rồi, tôi không có ý trách chú, chú nhanh làm chuyện tôi nói đi, tôi đoán lần này bố của Lương Đông cũng đã về rồi!”
“Vâng!”
Ninh Viễn Khánh cúp máy.
Lập tức đưa ra mười mấy mệnh lệnh.
Trong một tầng hầm mờ tối ở phía Đông thành phố Thanh Sơn.
Sắc mặt Lương Đông u ám như mưa dông kéo đến.
“Bố, thất bại rồi!”
Lương Triều Quốc cười gượng: “Không sao, chúng ta ở trong tối, bọn họ ở ngoài sáng, có nhiều cơ hội lắm”.
Nói xong, Lương Triều Quốc châm cho mình một điếu thuốc.
“Nghe con nói Trương Hàm thích một cô gái, cũng ở đại học Thanh Sơn sao?”
Lương Đông nhớ tới cô gái nhớ nhung ngày đêm kia: “Đúng vậy, cô ta tên Khương Phàm Thư, lúc trước con kêu cô ta đến công ty Tinh Thần làm nghệ sĩ, cuối cùng bị từ chối!”
“Đây là lợi thế của chúng ta đấy!”, Lương Triều Quốc siết chặt tay: “Trương Hàm khó bắt, nhưng cô ta thì khác!”
“Con sẽ lập tức ra lệnh, đến lúc đó, con nhất định phải khiến con khốn kia biết kết cục của việc từ chối con”, Lương Đông vỗ một cái lên bàn.
“Không cần nôn nóng, chân của con không tiện, quá mức lộ liễu, sau này ít ra ngoài thôi”, Lương Triều Quốc cảnh cáo một câu.
“Vâng!”
Lương Đông dựa lên ghế, thật sự không chịu nổi cuộc sống người không ra người, ma không ra ma thế này nữa rồi!
Họ Trương kia, ông đây không quan tâm mày có phải thái tử không, dù sao ông đây cũng đã như thế rồi.
Chúng ta cứ liều mạng đi!
Trương Hàm về đến trường học, người Ninh Viễn Khánh phái đã tới.
Hai người cũng không mặc đồ đen đeo kính râm giống người trong phim điện ảnh.
Trương Hàm nhìn hai người đàn ông ăn mặc bình thường, ném vào trong đám người cũng khó tìm ra này, anh cười cười: “Hai người không cần theo sát quá, nếu ở trong trường thì không cần nhạy cảm”.
Hai người đàn ông gật đầu: “Vâng!”
Trương Hàm xoay người đi vào trường.
Hai người trực tiếp phân công nhau hành động, đi theo không xa không gần.
Lúc đến dưới lầu ký túc xá, vừa khéo gặp Khương Phàm Thư muốn ra ngoài.
“Sao người bận rộn là cậu lại về rồi?”, Khương Phàm Thư ôm mấy quyển sách, cười nhìn anh.
“Đi ra ngoài làm thêm, mệt chết đi được”.
Trương Hàm bịa một lý do, sau đó đổi chủ đề: “Cậu muốn đi đâu thế?”
“Nào, ăn tối chung đi, tớ mời!”, nói xong, Khương Phàm Thư kéo anh.