Chương 50: Hàng cây bên đường

Editor: demcodon

Là tạm giữ chức phó tổng giám đốc, thầy Trương rất nhanh biết đến việc này. Ông không biết suy nghĩ thế nào nói với Chung Dịch chuyện mình muốn rèn luyện con gái một chút, hỏi Chung Dịch có thể để cho Trương Hi làm việc chung với ông hay không.

Chung Dịch: "..."

Ông là cảm thấy cậu và Trương Hi sau khi kết bạn trên Wechat lúc nghỉ hè lại không có liên lạc à. Ý này dường như rất rõ ràng.

Có lẽ là biểu hiện của Chung Dịch quá rõ ràng, thầy Trương cười ẩn ý nói: "Bây giờ Tiểu Hi cũng là sinh viên năm ba rồi. Em làm việc ở Thịnh Nguyên rất tốt." Nếu không cũng không có thể tranh thủ được 70% tiền thuê kho của Thịnh Nguyên. Trong đây không gian có thể thao tác quá lớn: "Thầy nghĩ để cho Tiểu Hi đến học với em."

Chung Dịch suy nghĩ một chút, quyết định nói thẳng ra một chút: "Thầy à, là như thế này, giúp cho đàn chị tăng kinh nghiệm, em sẽ không từ việc nghĩa. Nếu thầy cảm thấy thích hợp không bằng trực tiếp để đàn chị đến nhà máy chúng ta làm việc, được không?"

Thầy Trương thoả mãn cười.

Chung Dịch: "Đúng lúc, em cũng không nói dối thầy, gần đây em... đang theo đuổi một cô gái."

Thầy Trương cười gượng.

Chung Dịch khẽ mỉm cười nói: "Bình thường cũng không có ai tư vấn cho em. Đàn chị đến cũng có thể làm quân sự cho em."

Thầy Trương ho khan một tiếng: "Chuyện này... nói sau đi."

Ý của Chung Dịch quá rõ ràng. Điều này không liên quan đến "đang theo đuổi cô gái" trong miệng cậu là thật hay giả. Thậm chí rốt cuộc có người này hay không. Mà cậu đã biểu đạt rất rõ ràng mình hoàn toàn không có ý muốn yêu đương với Trương Hi. Nếu quả thật tồn tại cô gái đang theo đuổi, có lẽ còn dễ nói một chút. Nếu như không có, chính là cậu tình nguyện tạo ra một người cũng không muốn tiếp xúc quá nhiều với Trương Hi trong vấn đề yêu đương này.

Thầy Trương cũng là người cần thể diện. Đến một bước này thì biết cần phải dừng lại. Nhưng nói đi nói lại, việc để cho Trương Hi đến làm việc dưới tay Chung Dịch không hoàn toàn là do cân nhắc xuất phát từ mặt tình cảm. Trương Hi đã là sinh viên năm thứ ba, vốn dĩ nên đi thực tập. Nhưng trước đây nó chỉ làm một số dự án trực tuyến. Ngược lại cũng đã lấy được chứng chỉ thực tập. Nhưng thầy Trương luôn cảm thấy vẫn làm một công việc vặt trong thực tế càng có thể rèn luyện con người.

Nghĩ tới điều này, thầy Trương chuyển đề tài. Ông không nhắc lại chuyện để cho Chung Dịch dẫn dắt Trương Hi. Chỉ nói đơn giản: "Vậy chúng ta đã bàn xong. Thầy sẽ hỏi lại Tiểu Hi. Nếu nó có thể tự mình tìm được việc làm thì cũng không cần đến chỗ chúng ta." Rốt cuộc là sinh viên Đại học Bắc Kinh, thầy Trương rất có tự tin về con gái của mình: "Thật sự xảy ra vấn đề gì thì xem lại một chút trong nhà máy chúng ta có thể sắp xếp cho nó chức vụ gì."

Đây không phải là vấn đề.

Chung Dịch gật đầu nói: "Thầy xem đi." Chuyên ngành của Trương Hi là tiếng Anh thương mại. Hiện tại, nhà máy bọn họ chỉ có một đơn đặt hàng với Thịnh Nguyên. Nhưng thả tầm mắt ra thị trường quốc tế, hiệu suất và giá cả của thủy tinh số 183 có đủ sức cạnh tranh.

Nói đến tương tự như công thức mà Chung Dịch đã viết trước đó. Thủy tinh số 183 cũng là sản phẩm nước ngoài sẽ sớm có loại này. Nhưng có thể tiến hành phong tỏa kỹ thuật trong nước. Trước đây, các đầu tư trong nước chỉ có thể lựa chọn giữa nhập khẩu trực tiếp và mua các sản phẩm nhái. Nếu nói nhấn mạnh, thủy tinh số 183 cũng có thể được xếp vào loại sau. Chỉ là so với những lần bắt chước tác phẩm từ trước, công thức của thầy Trương đã được cải thiện một cách đáng kể.

Tại một quán rượu nọ, lúc thầy Trương hơi say thì nói rất nhiều. Từ chủ trương hạ tầng quốc gia đến sự phát triển công nghiệp, nói đến khó khăn và trắc trở từ quá khứ đến tương lai tươi sáng có hy vọng. Chung Dịch cảm giác sâu sắc không dễ dàng trong đó.

Nếu như Trương Hi gia nhập, hơn nữa một số mạng lưới quan hệ có thể làm cho thủy tinh số 183 phát triển ra khách hàng ở nước ngoài. Chung Dịch vui như mở cờ.

* * *

Khi tìm nhà kho, Chung Dịch còn thông qua thầy Trương hỏi ông bạn khác đã xin thị thực ở Bắc Kinh.

Về phần Trương Hi. Một tháng sau, khi bước vào tháng 10, cô vẫn đến gia nhập nhà máy mới lên cấp công ty và trở thành quan hệ đồng nghiệp với Chung Dịch.

Đối với sự gia nhập của Trương Hi, Chung Dịch không thể nói có hoan nghênh hay không. Nhưng hoàn toàn xem đối phương như đồng nghiệp bình thường. Sau mấy lần ngẫu nhiên gặp nhau cũng có thể nói mấy câu. Nhưng rất nhanh cô đã thật sự tìm được một đơn đặt hàng. Cứ như vậy, hai người giao lưu bỗng nhiên tăng nhanh.

Ngày hôm đó, sau khi làm việc xong Trương Hi hỏi: "Trước đó ba chị nói em đang theo đuổi một người, còn muốn hỏi ý kiến của chị?"

Chung Dịch ngẩn ra và mỉm cười nói: "Đúng vậy."

Trương Hi mỉm cười nhìn cậu với dáng vẻ "Chị đã sớm nhìn thấu em", nói: "Là lừa gạt ba chị hay là sự thật? Đừng lo lắng, chị hiểu. Ba chị chỉ là quá lo lắng. Lúc trước chị tìm mấy công việc ông ấy đều nói này không tốt, kia không được, cũng là em ở đây. Ông ấy cảm thấy bản thân có thể nhìn chằm chằm và chen miệng vào được, mới gật đầu để cho chị đến."

Chung Dịch vẫn cười, không bình luận gì về quan hệ hai ba con nhà họ Trương mà nói: "Thầy Trương thực sự rất quan tâm chị."

Trương Hi buông tay: "Ông ấy buồn lo vô cớ mà thôi. Chị mới bao nhiêu tuổi cứ quan tâm đến vấn đề tình cảm như vậy." Nói chung ba mẹ chẳng lẽ không nên canh phòng nghiêm ngặt chuyện này sao?

Chung Dịch không bình luận về chuyện này.

Trương Hi nhìn cậu cười nói: "Nhưng nếu em thực sự muốn thảm khảo ý kiến cũng có thể. Chị muốn hỏi rốt cuộc có người này hay không?" Đây chính là con gái trời sinh nhiều chuyện. Hơn nữa, cô cũng coi như tiếp xúc với Chung Dịch một khoảng thời gian, tự xem như là nửa người quen. Chính là người cùng lứa, hoặc là đàn chị. Hỏi vấn đề này cũng không xem như vượt qua ranh giới.

Chung Dịch suy nghĩ một hồi mới trả lời: "Có. Nhưng chưa theo đuổi được."

Trương Hi cười ra tiếng: "Hiểu rõ, thẹn thùng, không dám?"

Chung Dịch: "Vậy cũng không phải." Những chuyện còn lại, dù như thế nào Trương Hi hỏi cũng không trả lời.

Chuyện nhà máy chỉ chiếm một phần rất nhỏ trong cuộc sống của Chung Dịch. Sau khi giải quyết vấn đề nhà kho tháng trước, cậu lập tức tập trung vào Thịnh Nguyên và trường học. Cậu và Trì Quân làm việc ở hai bộ phận khác nhau, chức vị khác nhau. Trì Quân thường xuyên đến Thịnh Nguyên hơn, trong nhiều trường hợp thậm chí xin nghỉ học. Các giáo viên biết được tình hình trong nhà Trì Quân, ngược lại sảng khoái cho nghỉ. Cứ như vậy việc học khó mà tránh khỏi trì hoãn.

--- ---

Trì Quân hỏi Chung Dịch có thể mượn bài tập sau giờ học không.

Chung Dịch đương nhiên đồng ý. Trên thực tế, cậu và Trì Quân đã không nói chuyện trong một tuần. Ban đầu là cố ý, sau đó chính là vô tình. Đến bây giờ, Chung Dịch cũng không nhận rõ thời gian của mình và Trì Quân luôn khác nhau, ít khi gặp nhau kể cả trong lớp. Đây rốt cuộc là bất ngờ hay là bản thân gây ra.

Hiện tại là lúc hiếm thấy cậu và Trì Quân ngồi chung bàn nghe giảng. Trì Quân thở dài nói: "Cũng không cần làm phiền cậu quá nhiều, kỳ thực giúp đỡ PPT một chút là được."

Chung Dịch: "Vậy nội dung bài học..."

Trì Quân chống cằm, xoay cây bút trên tay, nhìn dáng vẻ hơi không để tâm, hiển nhiên còn đang suy nghĩ đến những chuyện khác. Hắn trả lời: "Cậu ghi lại cho tớ, tớ cũng không có thời gian để nghe đâu."

Chung Dịch suy nghĩ một chút hỏi: "Cậu có định duy trì điểm trung bình không?"

Năm học trước, mặc dù Trì Quân không thể lấy được học bổng. Nhưng cũng thuộc loại khá.

Trì Quân trả lời: "Còn tùy vào tình huống nữa." Đó là câu trả lời rất tùy ý.

Chung Dịch dừng lại. Đó không phải là ảo giác. Trước đây Trì Quân đối với cậu rõ ràng là rất gần gũi.

Lúc nói về chủ đề này sẽ không vừa xoay bút mà là sẽ nghiêm túc đối mặt với mình, còn có thể lộ ra biểu cảm rất thả lỏng, giống như là động vật nhỏ lộ ra bụng mềm mại.

Tại sao lại như vậy? Không, Chung Dịch, đây không phải là điều mày muốn nhìn thấy sao?

Trước đó, Chung Dịch đã cảm thấy rằng khoảng cách giữa mình và Trì Quân quá gần rồi. Cũng chính là mối quan hệ ngày càng thân thiết như vậy đã nâng cao tình cảm yêu mến của cậu với Trì Quân, đồng thời cũng nâng cao du͙© vọиɠ của cậu với Trì Quân.

Khi nghĩ đến điều này, Chung Dịch rất thản nhiên, cũng không cảm thấy khó mở miệng. Tuổi tâm lý của cậu đã 29 tuổi, nhưng thân thể chỉ 19 tuổi, là lúc kích động nhất, sẽ nảy sinh tình cảm với một người, tiện đà muốn làm rất nhiều chuyện với đối phương. Đây là chuyện hết sức bình thường. Chung Dịch luôn phải đối mặt với điểm này. Cậu chỉ là không muốn làm phần yêu thích này phá hư tình bạn của mình và Trì Quân.

Cho nên khi thấy ranh giới giữa hai người ngay càng mờ nhạt. Chung Dịch lựa chọn lùi về sau một bước, bình tĩnh xử lý mối quan hệ này. Bây giờ nhìn lại hiệu quả bình tĩnh quả nhiên rất tốt. Trì Quân có những tâm sự khác không nói với mình. Lúc này những lời nói với mình vẫn còn tâm sự nặng nề và mất tập trung.

Chung Dịch nhớ lại một năm trước, mình và Trì Quân cùng tham gia cuộc thi Mô phỏng nhà đầu tư. Lúc đó Trì Quân đối xử với cậu không phải giống như bây giờ sao?

Không! Cậu phản bác ở trong lòng: Lúc đó Trì Quân chỉ coi mình là "bạn học có tiềm năng", mà không phải "bạn bè".

Sau đó nghĩ về nửa năm trước. Tháng 4, trong trường có những cánh hoc nở rộ bay lả tả, bị cậu cầm lên một cánh hồng phấn, còn có ánh đền trên sân thể dục. Côn trùng bay lượn dưới ánh đèn đường vàng mờ ảo.

Ngoài ra còn có khẩu hiệu của đội cổ vũ đại hội thể thao, tiếng hò reo đầy sân tập luyện, Trì Quân cười khanh khách chạy từ xa đến, đâm vào trong ngực cậu, cơn gió đầu mùa hè...

Chung Dịch đột nhiên tỉnh táo lại.

Trên bục, giáo viên đang giao bài tập về nhà cho tiết này. Trì Quân rất nhanh đã thu dọn xong đồ đạc của mình nói với Chung Dịch: "Hay là như thế này. Cậu dùng bảng ghi chú được không? Có một ứng dụng có thể đồng bộ hóa việc ghi âm trong khi ghi chú. Bằng cách này sẽ không chậm trễ."

Chung Dịch trả lời: "Được." Sau đó cũng thu dọn đồ đạc theo.

Trời đã sang thu rồi, trên đường vẫn chưa có lá rụng, cây cối bên đường đã ngả khô vàng.

Trì Quân: "... Lúc đó chúng ta đồng bộ dữ liệu ghi chép là được, vất vả cho cậu."

Nói xong, hắn dừng một chút hỏi Chung Dịch: "Cậu có đi Thịnh Nguyên không? Tớ đã gọi xe."

Chung Dịch: "Tớ có chuyện khác." Uyển chuyển từ chối Trì Quân.

Trì Quân mỉm cười khẽ gật đầu: "Được." Sau đó đeo cặp trên lưng và rời khỏi lớp. Hắn bước đi rất nhanh, Chung Dịch nhìn bóng lưng hắn một hồi mới dời tầm mắt.

Cậu nghĩ: Dáng vẻ này mình rất vui vẻ.

Rất vui vẻ. Đương nhiên không vui.

Lý trí là một chuyện, tình cảm là một chuyện khác. Chung Dịch tự nhận cậu vẫn chưa thể phân biệt được hoàn toàn hai người.

Cậu lạnh lùng cất tất cả mọi thứ vào trong túi, lạnh lùng rời khỏi lớp.

Người khác nhìn vào cũng chỉ thấy một bóng dáng cao gầy và hờ hững. Giống như Chung Dịch đã nhìn Trì Quân lúc trước.