- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Thiếu Gia Giả Vs Thiếu Gia Thật
- Chương 9: Tiểu Thiếu Gia Cảm Thấy Có Chút Mất Mặt
Thiếu Gia Giả Vs Thiếu Gia Thật
Chương 9: Tiểu Thiếu Gia Cảm Thấy Có Chút Mất Mặt
Đây thật sự là một chuyện kinh thiên động địa, Giang Dĩ Trạch là một kẻ vô trách nhiệm từ trước tới nay, sẽ không bao giờ chủ động xin lỗi người khác, hoàn toàn không tưởng tượng được một ngày nào đó người này có thể đứng ra cúi đầu nhận sai.
Nhưng mà Giang Dĩ Trạch đang thật sự xin lỗi Trương Quyển!
Không chỉ có ngữ khí chân thành, khuôn mặt cậu cũng nhu thuận ôn hòa, thoạt nhìn cực kỳ thuận mắt, không hề nhìn ra sự kiêu ngạo ương ngạnh hàng ngày.
Đường Cảnh Đồng ở phía sau cũng quan sát Giang Dĩ Trạch, khuôn mặt anh vẫn lạnh lùng như trước, con ngươi đen kịt mơ hồ tỏa ra hàn khí u ám, khóe miệng khẽ nhúc nhích lộ ra biểu tình cười như không cười.
Không biết vì sao, nhìn cảnh tượng Giang Dĩ Trạch xin lỗi, anh lại không giống như người khác, một chút cũng không cảm thấy bất ngờ.
Có thể bởi vì từ hôm qua anh đã nhận ra Giang Dĩ Trạch có thay đổi?
Anh cảm thấy người này hiện giờ đã không giống như trước, trở thành một người vô cùng thú vị.
Người cảm thấy lạ lẫm nhất chính là Trương Quyển, Giang Dĩ Trạch đi muộn đã là chuyện như cơm bữa, mỗi khi có cảnh quay, nhìn xung quanh không thấy cậu ta, đạo diễn Trương đã tập thành thói quen.
Người kia lúc nào cũng bày ra thái độ "tôi tới muộn đó rồi sao, ai dám có ý kiến tôi xem".
Thực sự hắn ta cũng không có cách đối phó với tiểu thiếu gia này, dù sao gia thế cậu ta lớn, dùng quan hệ và tiền bạc để mua vai diễn, vốn không phải là người mà hắn ta có thể giáo dục.
Ngày thường Trương Quyển đành mắt nhắm mắt mở cho qua, chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay, cậu ta đứng trước mặt mình khách khí xin lỗi...!Lẽ nào hôm nay mặt trời mọc ở đằng Tây?
Trương Quyển ngẩng đầu liếc nhìn bầu trời, lại suýt nữa bật cười vì hành vi này của bản thân.
Hắn ta quay đầu đối diện Giang Dĩ Trạch, khóe môi giật giật, cố nặn ra nụ cười nói: "Lần sau chú ý là được rồi, không sao."
Giang Dĩ Trạch chịu cúi đầu xin lỗi coi như vẫn còn nể mặt hắn, Trương Quyển không muốn được đằng chân lân đằng đầu, chỉ có thể mỉm cười hiền hậu cho qua.
Trên thực tế, năm nay hắn mới hơn 30 tuổi, từ hiền lành vốn không phù hợp để miêu tả hắn.
Trương Quyển muốn tìm cách trị những nhân viên hay đến muộn, lấy Giang Dĩ Trạch ra làm gương răn đe người khác, nhưng thân phận vị thiếu gia này đặc thù hắn không thể đắc tội được.
Giang Dĩ Trạch nhìn vẻ mặt tươi cười của Trương Quyển cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cậu cũng không nghĩ nhiều, lời xin lỗi của cậu xuất phát từ đáy lòng, cậu ý thức được bản thân quả thực là người làm chậm trễ tiến độ đoàn phim.
Giang Dĩ Trạch ngồi xuống bên cạnh một lát, lập tức vị trợ lý mà Hoắc Dương an bài cho cậu tiến tới, đặt quyển kịch bản trước mặt thiếu gia, bên trên là lời thoại của cảnh quay hôm nay.
"Giang ca, anh ăn sáng chưa? Có cần tôi sang nhà hàng bên kia gọi một phần điểm tâm về?"
Tiểu trợ lý tên Lâm Tiểu Lộ đứng bên cạnh lễ phép hỏi.
edit bihyuner.
beta jinhua259
Giang Dĩ Trạch liếc mắt một cái, trước mắt là một cậu thanh niên khá ưa nhìn, bộ dáng trắng trắng xinh xinh.
Cha mẹ Lâm Tiểu Lộ đều làm việc trong Giang thị, tuổi tác cậu ta không quá lớn, vừa tốt nghiệp liền xin vào tập đoàn Giang thị thực tập.
Hoắc Dương thấy cậu ta chịu khó lại rất nghe lời liền đưa tới đây làm trợ lý cho Giang Dĩ Trạch.
"Không cần, tôi đã ăn rồi, Tiểu Lâm Nhi về sau không cần gọi đồ ăn sáng bên nhà hàng cho tôi nữa...!Đúng rồi, cậu đi tìm siêu thị, mua giúp tôi chút đồ..."
Giang Dĩ Trạch kể tên đồ dùng cần mua cho Lâm Tiểu Lộ.
Cậu trợ lý gật đầu, danh sách có chút dài, cậu miễn cưỡng học thuộc nhanh chóng, sau đó dùng vẻ mặt cổ quái nhìn trộm Giang Dĩ Trạch, không biết mục đích tiểu thiếu gia mua mấy thứ này để làm gì.
Giang Dĩ Trạch cầm quyển kịch bản nhìn thoáng qua.
Bộ phim này cậu còn nhớ rõ, là phim điện ảnh trinh thám phá án mà Giang Dĩ Trạch và Đường Cảnh Đồng là hai diễn viên chính.
Giang Dĩ Trạch hóa thân thành một vị cảnh sát trẻ tuổi lần đầu thi hành nhiệm vụ, nhân vật này tên là Mục Hòe, vừa công tác chưa được bao lâu liền gặp phải một vụ án gϊếŧ người liên hoàn.
Trải qua một loạt điều tra, cậu phát hiện thêm rất nhiều tình tiết bí ẩn, thậm chí còn liên quan đến sự cố tai nạn xe khiến cha mẹ cậu qua đời cách đây nhiều năm.
Tuy rằng mang theo một tinh thần nhiệt huyết quả cảm, nhưng Mục Hòe cũng chỉ là người hữu dũng vô mưu, mỗi lần đều phải nhờ đến sự trợ giúp của thám tử máu lạnh điên khùng Ôn Nguyên Châu do Đường Cảnh Đồng thủ vai.
Vị thám tử này có năng lực trinh thám xuất sắc, thường xuyên được đội cảnh sát gọi đến hỗ trợ, liên quan đến vụ án lần này, hắn sơ ý bị cuốn vào nên buộc phải tham gia điều tra.
Hai người trong lúc lần theo dấu vết hung thủ vô tình chạm mặt nhau, sinh ra mâu thuẫn rồi lại hóa giải hiểu lầm, cùng nhau hợp tác.
Trong phim xuất hiện một nhân vật nữ, là pháp y của Cục cảnh sát, miễn cưỡng có thể coi là nữ chính nhưng không có quá nhiều cảnh quay.
Mặc dù không có cảnh tình cảm nào với diễn viên nam nhưng cô ta lại là nhân vật mắt xích trong vụ án gϊếŧ người liên hoàn.
Ba người cứ như vậy dây dưa cùng nhau đi tìm chân tướng, viết nên một câu chuyện hành động trinh thám vô cùng kí©h thí©ɧ và mạo hiểm.
Trương Quyển là đạo diễn sở trường quay thể loại phim này, hắn có kinh nghiệm phong phú, kết hợp với một vị biên kịch thiên tài, cả hai đều dùng lối suy nghĩ độc đáo biên soạn nên một kịch bản phim rất hấp dẫn.
Bộ phim này không hề giống với những tác phẩm đang lưu hành hiện nay, mạch phim không có tuyến tình cảm, về cơ bản tất cả đều xoay quanh quá trình phá án điều tra, lôi cuốn người xem bằng những tình tiết giật gân, hơn nữa Trương Quyển đã quán triệt toàn bộ kịch bản không có yếu tố yêu đương, giữa ba nhân vật chính chỉ tồn tại tình đồng chí chân thành và thuần túy.
Thoát khỏi quỹ đạo đại trà, tự vạch ra một lối đi riêng mới có thể lưu lại ấn tượng với công chúng.
Giang Dĩ Trạch khẳng định đây chính là thể loại phim yêu thích của mình, nhưng để cậu diễn chính thì thật sự có chút gian nan.
Bộ phim khởi quay chưa được bao lâu, nhân vật nữ pháp y còn chưa xuất hiện cho nên diễn viên nữ chính chưa cần gia nhập đoàn phim.
Cảnh quay gần đây nhất là hiện trường những vụ gϊếŧ người cùng những phân cảnh đối đầu giữa Giang Dĩ Trạch và Đường Cảnh Đồng.
Bởi vì Giang Dĩ Trạch hôm nay tới muộn, hôm qua nghỉ ốm cho nên đoàn phim đành phải đẩy những cảnh quay cá nhân của Đường Cảnh Đồng lên trước.
Vừa vặn hôm nay Giang Dĩ Trạch có cảnh quay xung đột với Đường Cảnh Đồng.
Nhân vật Ôn Nguyên Châu vừa tới hiện trường vụ án, lúc này hung thủ đã xuống tay sát hại nạn nhân sau đó chạy mất, mà Ôn Nguyên Châu dựa vào manh mối để truy tìm nhưng luôn chậm một bước.
Ôn Nguyên Châu đang khám nghiệm thi thể nạn nhân, Mục Hòe đúng lúc xuất hiện, cậu nhìn thấy Ôn Nguyên Châu bên cạnh xác chết cộng thêm việc quan hệ giữa hai người từ trước tới nay không tốt lắm liền cho rằng hắn ta chính là hung thủ.
Sau đó là phân cảnh động thủ giữa hai người.
Giang Dĩ Trạch nhìn nửa ngày, cảm thấy nội dung bộ phim rất xuất sắc, chỉ là việc diễn nhân vật Mục Hòe đối với cậu quả thật quá sức, cậu vốn không có năng khiếu diễn xuất, lại chưa từng qua trường lớp đào tạo nào, sao có thể nhìn kịch bản một lần liền nhập vai.
Cho nên khi đạo diễn Trương yêu cầu Giang Dĩ Trạch chuẩn bị vào cảnh, cậu bỗng lo lắng nắm chặt tay, quay đầu cười cầu hòa với Trương Quyển:
"Đạo diễn, có thể cho tôi...!xin thêm 10 phút chuẩn bị không? Tôi cần nghiên cứu thêm phân cảnh này." Giang Dĩ Trạch khẩn trương nói.
Trương Quyển ngược lại không nói gì, chỉ đơn giản gật đầu.
Trước khi nhập vai, diễn viên cần phải có trạng thái tốt nhất, chuyện này không có gì là lạ, không liên quan tới thân phận của Giang Dĩ Trạch.
Phân cảnh này không có quá nhiều lời thoại, phần lớn là cảnh hành động đánh đấm, Mục Hòe sẽ bước tới uy hϊếp Ôn Nguyên Châu, không cho hắn động vào thi thể.
Ôn Nguyên Châu tức giận bóp cổ Mục Hòe, đem tên cảnh sát yếu thế hơn mình áp lên tường, cẩn thận giải thích mọi chuyện cho cậu ta, cảnh cáo cậu ta đừng gây thêm phiền toái.
Giang Dĩ Trạch nhắm mắt lại tưởng tượng Đường Cảnh Đồng bóp cổ ép mình sát tường, phân cảnh này cũng quá kí©h thí©ɧ đi, nghĩ thôi cũng thấy xúc động, có khi nào đến lúc đó cậu sẽ đọc nhầm lời thoại không? Anh ơi làm em đi...!
Đệt mợ.
Giang Dĩ Trạch cảm thấy bản thân quá biếи ŧɦái, sau khi nhìn kịch bản lại tự não bổ cp thô lỗ tiểu cảnh sát thụ x lãnh khốc đại thám tử công, thật sự có bệnh rồi!
Lắc lắc cho những suy nghĩ đáng xấu hổ kia rơi ra khỏi đầu, Giang Dĩ Trạch yên lặng học thuộc lời thoại, sau đó bắt đầu nhắm mắt tưởng tượng hiện trường lúc đó, phản ứng của mình nên như thế nào,...!
Đường Cảnh Đồng ngồi trên ghế cách đó không xa, uống một cốc trà ấm do Cao Thừa Bỉnh đưa tới, ánh mắt không kìm chế nổi mà nhìn về phía Giang Dĩ Trạch.
Thấy đối phương đang thực sự nghiên cứu kịch bản, học lời thoại, chẳng hề giống với bộ dạng cà lơ phất phơ trước đây, không còn thái độ cợt nhả thiếu nghiêm túc,...!Giang Dĩ Trạch dường như đã thay đổi rất nhiều.
"Giang Dĩ Trạch cậu ta thật sự đang học kịch bản sao? Thật kỳ lạ?" Cao Thừa Bỉnh nhìn theo ánh mắt của Đường Cảnh Đồng.
Lúc bắt đầu lịch quay hôm nay Giang Dĩ Trạch còn chưa xuất hiện, không biết cậu ta tới đây lúc nào, hiện giờ nhìn bộ dạng thành thật kia lại cảm thấy quá khó tin.
Đột nhiên Cao Thừa Bỉnh nhớ tới một chuyện, hôm nay anh ta lướt báo mạng nhìn thấy tin tức liên quan đến Giang Dĩ Trạch.
Cảm thấy có chút trùng hợp, anh ta hoài nghi hỏi Đường Cảnh Đồng: "Cảnh Đồng, đừng nói đêm qua anh xem tên thiếu gia kia livestream nha?"
Cao Thừa Bỉnh đọc được bài báo nói về việc Giang Dĩ Trạch lần đầu tiên thử sức với vai trò streamer ẩm thực, anh ta ban đầu thấy ngạc nhiên, tuy rằng từ trước đến nay bản thân không có hứng thú xem phát trực tiếp nhưng phải thừa nhận món sườn kho do Giang Dĩ Trạch làm rất hấp dẫn.
Lại nhớ tới đêm qua, Đường Cảnh Đồng đột nhiên muốn đặt một phần sườn kho, này cũng quá vi diệu đi?
"Ừm, đã xem qua."
"Sườn kho ngon lắm."
Đường Cảnh Đồng gật đầu, thoải mái không hề giấu diếm.
Nhưng mà lời khen ngợi này của anh không biết là dành cho món sườn kho do Giang Dĩ Trạch làm hay là món sườn kho do Cao Thừa Bỉnh mua tới.
Cao Thừa Bỉnh không kịp mở miệng hỏi lại, chợt nghe thấy đạo diễn Trương hô một tiếng, diễn viên chính vào chỗ, Đường Cảnh Đồng đưa cốc trà cho anh ta, sau đó khoan thai đứng dậy vào vị trí.
Giang Dĩ Trạch đã chuẩn bị xong, cậu hít thở bình ổn tâm tình.
Tổ đạo cụ cũng hoàn thành công việc chuẩn bị, Giang Dĩ Trạch nhìn diễn viên đóng vai xác chết đang nằm trên mặt đất, trên mặt trên cổ đều được hóa trang những vết thương tím bầm, làn da trắng bệch nhờ hiệu ứng của phấn phủ.
Sau khi nằm vào vị trí, người kia thè lưỡi ra, rất nhanh có nhân viên chạy tới dùng bút lông ngòi to viết số 7 lên đầu lưỡi ông ta.
Diễn viên đóng vai xác chết nằm im bảo trì tư thế, đầu lưỡi không nhúc nhích, mắt trợn tròn, nhìn vô cùng chuyên nghiệp.
Giang Dĩ Trạch không khỏi cảm thán, đóng vai phụ cũng không dễ dàng, ông chú xác chết kia thậm chí còn diễn đạt hơn cả cậu.
- --
Lời editor: Truyện này thanh thủy văn, đừng thấy em thụ mạnh mồm vậy mà tưởng bở hic o(╯□╰)o
Beta nhiều chuyện: ăn chay cho heo thì nha ????
***
Mục Hòe còn chưa mở cửa đã nghe thấy động tĩnh bên trong, cậu ta cảnh giác rút súng thủ thế.
Một tay cầm súng, một tay đẩy cửa, chậm rãi bước vào.
Chỉ nghe thấy một tiếng "kẹt" rất nhỏ, cửa phòng bị cậu ta mở ra, bên trong đèn đuốc sáng trưng cho nên cảnh tượng hiện lên rất rõ ràng.
Mục Hòe đầu tiên nhìn thấy một bóng dáng vô cùng quen thuộc đang ngồi xổm bên cạnh xác chết, bàn tay rà soát như đang tìm kiếm thứ gì đó trên thi thể nạn nhân.
Mà người chết kia, Mục Hòe nhìn thoáng qua ngay lập tức nhận ra con số đánh dấu nạn nhân trong vụ án gϊếŧ người liên hoàn lần này, số 7 được viết bằng mực đen trên đầu lưỡi, trên cơ thể nạn nhân cũng có các vết thương rõ ràng.
Cùng lúc đó, người ngồi xổm kia chậm rãi quay đầu nhìn về phía Mục Hòe.
"Ôn Nguyên Châu? Là anh??? Sao anh lại ở đây?"
"Không liên quan đến cậu."
Ôn Nguyên Châu thấy người đến là Mục Hòe, hắn không chút để ý thản nhiên nói, sau đó tiếp tục kiểm tra bàn tay đang nắm chặt của thi thể, có lẽ nơi này lưu lại manh mối gì chăng?
Ôn Nguyên Châu đeo một đôi găng tay trắng, nhưng Mục Hòe lại không cho rằng đối phương đang khám nghiệm tử thi.
Cậu ta vô cùng tự tin với tốc độ truy vết của mình, vừa nhận được tín hiệu báo nguy đã lập tức tìm ra nơi này, Ôn Nguyên Châu không thể nào nhanh hơn cậu ta được.
Hắn ta có thể xuất hiện ở đây sớm như vậy, chỉ có một khả năng, hắn ta chính là hung thủ.
Mục Hòe vốn có ấn tượng không tốt với Ôn Nguyên Châu, cho nên cậu ta dùng bản năng đánh giá đối phương không phải người tốt.
"Ôn Nguyên Châu, tôi hoài nghi anh là người có liên quan đến vụ án lần này, hiện tại tôi yêu cầu anh cách xa khỏi thi thể nạn nhân, sau đó theo tôi về Cục Cảnh sát phối hợp điều tra."
Mục Hòe giơ súng ngắm thẳng về phía Ôn Nguyên Châu, chậm rãi tiến lại gần, dùng ngữ khí cảnh cáo hạ lệnh.
Ôn Nguyên Châu chậm rãi đứng dậy, quay đầu nhìn Mục Hòe đang cầm súng bước về phía mình.
Hắn hơi nheo mắt, sự lãnh đạm cao ngạo hiện lên trên gương mặt, biểu tình có phần mất kiên nhẫn.
Sau đó hắn chậm rãi tháo đôi găng tay, lộ ra những ngón tay thon dài với khớp xương rõ nét.
Thấy Ôn Nguyên Châu đã thỏa hiệp, Mục Hòe trong lòng có điểm đắc ý, nhưng chưa kịp mở miệng nói gì đã thấy đối phương đột nhiên nhào tới.
Ôn Nguyên Châu trong nháy mắt đã tiếp cận Mục Hòe, giây tiếp theo, súng trên tay viên cảnh sát bị đoạt mất.
Ôn Nguyên Châu dùng lực rất lớn, áp Mục Hòe lên bức tường phía sau.
Đầu gối hắn hơi co lên chế trụ thân người Mục Hòe, tay trái nắm chặt hai cổ tay của cậu ép trước ngực, tay phải gắt gao bóp cổ, cứ như vậy từ trên cao nhìn xuống.
Khụ khụ khụ...
Giang Dĩ Trạch đang nhập vai Mục Hòe, dựa theo kịch bản phải ho khan mấy tiếng.
Thân hình Giang Dĩ Trạch và Đường Cảnh Đồng có chút chênh lệch, bị anh bóp cổ đè trên tường cậu buộc phải dựng thẳng vai, rướn cổ ngước lên nhìn đối phương.
Giờ phút này toàn bộ trọng lượng của Đường Cảnh Đồng gần như đang đè lên người mình, khuôn mặt anh có chút hung ác nhưng kỳ thực không hề dùng quá nhiều sức, lực bàn tay đang bóp cổ cũng vừa đủ.
edit bihyuner.
beta jinhua259
Giang Dĩ Trạch hít hít mũi, có thể nhận ra mùi nước hoa nhè nhẹ trên người đối phương, thật dễ ngửi.
Cậu lại nhìn mặt đối phương, mắt kiếm mày rậm nam tính, con ngươi đen láy, sống mũi cao thẳng, bờ môi đầy đặn quyến rũ.
Khuôn mặt Ảnh đế thật sự tuyệt mỹ, lúc này lại thêm mấy phần hung hăng bóp cổ chính mình.
Tư thế này khá giống với tưởng tượng ban đầu của cậu, hai gò má Giang Dĩ Trạch đột nhiên nóng lên, suy nghĩ trong đầu hỗn loạn, quên luôn lời thoại tiếp theo.
Cậu chỉ có thể ngước lên chớp chớp cặp mắt trong suốt vô tội, ngẩn người nhìn Đường Cảnh Đồng.
Đường Cảnh Đồng lúc này cúi đầu nhìn Giang Dĩ Trạch, lại thấy đối phương bỗng dưng hô hấp dồn dập, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, ánh mắt ngây thơ xa xăm như con thỏ nhỏ bị ức hϊếp.
Mà người đang ức hϊếp cậu ta, hình như là mình?
Đường Cảnh Đồng lần đầu tiên phát hiện, cái tên tiểu thiếu gia Giang Dĩ Trạch này cũng có lúc trở nên nhu thuận hiền lành đến thế.
Khuôn mặt cậu ta đẹp đẽ tinh xảo, là vẻ đẹp rung động lòng người, quả thực không hổ danh là bình hoa di động trong giới.
Tỉ lệ gương mặt cậu ta rất nhỏ, lúc này đỏ lên như một quả táo, làm cho anh đột nhiên sinh ra ý muốn cúi xuống cắn một miếng.
Bị ý nghĩ của chính mình dọa sợ, Đường Cảnh Đồng vội vàng buông bàn tay đang bóp cổ Giang Dĩ Trạch, đồng thời cũng lui lại giải thoát toàn bộ kìm kẹp cho cậu.
Ngay lúc này, đạo diễn Trương hô lên một tiếng tức giận "Cắt".
Ngay lúc Đường Cảnh Đồng buông tay, Giang Dĩ Trạch lập tức tỉnh táo lại.
Cậu xoa xoa hai gò má nóng bừng, cảm thấy có chút may mắn, tuy rằng rơi vào trạng thái ngẩn ngơ nhưng bản thân chưa nói gì lung tung.
Nếu thực sự buột miệng nói ra câu kia, cậu cũng không biết phải chui đi đâu cho bớt xấu hổ.
Hiện tại đến lượt Trương Quyển nổi nóng.
"Giang Dĩ Trạch, cậu làm cái gì vậy, sao không đọc thoại hả?"
"Vừa rồi tự dưng cậu lại ngẩn người ?"
"Đoạn trước đó đã quay rất tốt rồi, đến cảnh này sao lại quên lời chớ?"
Đạo diễn Trương không thể không nổi cáu, diễn xuất Giang Dĩ Trạch vẫn luôn rất tệ, mỗi lần tới phân cảnh của cậu đều phải quay đi quay lại rất nhiều lần mới có thể miễn cưỡng cho qua.
Lần này bỗng nhiên khởi đầu vô cùng thuận lợi, Giang Dĩ Trạch và Đường Cảnh Đồng đều đang nhập vai tốt, hơn nữa cậu ta đột nhiên phát huy năng lực, không còn dùng biểu cảm cứng ngắc như trước, trạng thái như vậy đương nhiên khiến cho đạo diễn hài lòng không thôi.
Ai ngờ, đến phân đoạn quan trọng nhất của cảnh quay, Giang Dĩ Trạch đột nhiên đứng hình, khiến cho Trương Quyển vừa thất vọng vừa tức giận.
"Xin lỗi đạo diễn, vừa rồi tôi có chút khẩn trương, nhất thời quên thoại."
Thấy đạo diễn Trương nghiêm khắc trách mắng, Giang Dĩ Trạch cúi đầu chột dạ nói.
Vừa rồi cậu quả thực đã thất thần, cảnh quay khi ấy Đường Cảnh Đồng dựa quá gần, hơn nữa đối phương đẹp mắt như vậy, cậu vốn đã cong queo, khó tránh khỏi có chút rung động.
Trương Quyển vốn đang bực tức, nhưng thấy thái độ hối lỗi của Giang Dĩ Trạch hắn lại không thể nói thêm gì.
Sau khi bình tĩnh trở lại, hắn thừa nhận diễn xuất hôm nay của Giang Dĩ Trạch tiến bộ hơn trước kia rất nhiều, đống bùn nhão này có lẽ vẫn đắp được tường, không nên quá khắt khe với cậu ta.
*bùn nhão không đắp được tường: chỉ người bất tài vô dụng không thể làm nên trò trống gì
"Đạo diễn, thực ra vừa nãy tôi dùng lực hơi mạnh cho nên Giang Dĩ Trạch không thể phản ứng lại."
Mọi người vốn cho rằng chuyện này đã kết thúc, không ngờ vị Ảnh đế kiệm lời kia vậy mà lại lên tiếng.
Diễn xuất của Đường Cảnh Đồng thuộc top đầu trong giới diễn viên, người này giành cúp Ảnh đế đã bao nhiêu lần, không thể nào đột nhiên phạm lỗi được! Mọi người có chút khó hiểu.
Nhưng nếu Đường Cảnh Đồng đã chính miệng thừa nhận, vậy thì chắc chắn đó là sự thật.
Dù sao thì trong mắt mọi người, quan hệ của Đường Ảnh đế và Giang thiếu gia đã khắc nhau như nước với lửa từ lâu.
Thậm chí bọn họ cảm thấy khá kinh ngạc, hai người hôm trước gây gổ kịch liệt suýt lao vào đánh nhau, hôm qua còn làm weibo náo loạn bằng một màn hắt nước kịch tính, mà hôm nay lại có thể hòa bình hợp tác như vậy không phải là chuyện lạ sao
.
truyenwiki, truyen99 và các web truyện khác đều là bản ăn cắp! đọc tại wat2pad bihyuner để ủng hộ editor nhé
Nhìn vào quan hệ của bọn họ, Đường Cảnh Đồng không bao giờ có thể đứng ra...!bao biện cho Giang Dĩ Trạch, nhận lỗi về mình.
Cho nên Ảnh đế đã thừa nhận thì chắc chắn là thật, trách không được, vừa rồi mặt Giang Dĩ Trạch đỏ bừng, có lẽ thật sự đã bị Đường Cảnh Đồng dùng lực bóp cổ cho nên khó thở?
Vậy thì lực tay cũng hơi mạnh rồi.
Bọn họ lại rẽ sang một hướng suy nghĩ mới, Đường Cảnh Đồng rất ít khi mắc lỗi trong lúc đóng phim, lẽ nào vì ân oán riêng mà nhân cơ hội này chỉnh chết Giang Dĩ Trạch?
Nghĩ như vậy liền cảm thấy khá hợp lý, quan hệ của bọn họ rắc rối như vậy, Đường Cảnh Đồng không thể nào cố tình nói đỡ cho Giang Dĩ Trạch được.
Trương Quyển vốn không có ý tiếp tục trách móc Giang Dĩ Trạch, hiện giờ Đường Cảnh Đồng cũng lên tiếng thừa nhận sai lầm của bản thân cho nên hắn lại càng không thể nói thêm gì.
Cả đoàn phim được phép nghỉ ngơi trong chốc lát, chuẩn bị quay lại cảnh vừa rồi.
Giang Dĩ Trạch bỏ qua ánh mắt của mọi người trong đoàn, trong lòng cậu rất rõ ràng, vừa rồi Đường Cảnh Đồng không hề mắc lỗi, động tác bóp cổ anh dùng lực rất vừa phải.
Sở dĩ nói như vậy là vì anh muốn bao che cho cậu.
Đường Cảnh Đồng ra mặt vì cậu, Giang Dĩ Trạch đột nhiên nảy sinh chút hảo cảm, nghĩ đến đây cậu lại thấy yêu đời hơn.
Nam chính quả nhiên là người tốt!
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Thiếu Gia Giả Vs Thiếu Gia Thật
- Chương 9: Tiểu Thiếu Gia Cảm Thấy Có Chút Mất Mặt