Người gọi đến là bác sỹ thú y, cô thông báo chú cún đã hồi phục hoàn toàn, tối nay cậu có thể đến đón nó về.
Sau khi cúp máy, Giang Dĩ Trạch do dự trong chốc lát rồi nhắn tin cho Đường Cảnh Đồng, nội dung đơn giản báo cho anh tình trạng của cún con, thuận tiện hỏi xem liệu anh có muốn đi cùng cậu không.
Đường Cảnh Đồng vừa tới bãi đỗ xe thì nhận được tin nhắn, sau khi đọc nội dung anh trầm mặc vài giây.
Ảnh đế cảm thấy lời mời của đối phương hình như có hơi thân mật quá mức, anh vốn dĩ không có liên quan gì với cún con kia, căn bản không cần thiết đi cùng.
Đường Cảnh Đồng nhận ra Giang Dĩ Trạch đang cố gắng thân thiết hơn với mình, điều này khiến anh có chút không thích ứng kịp.
Hơn nữa, tối nay Đặng Dĩnh Giai chủ trì một buổi tụ tập bạn bè, Đường Cảnh Đồng quyết định từ chối đề nghị của Giang Dĩ Trạch!
Nhưng tin hồi đáp còn chưa soạn xong thì tiểu thiếu gia đã gửi thêm tin nhắn thứ 2 đến.
Đường Cảnh Đồng hơi khựng lại, anh nhìn chằm chằm nội dung tin nhắn thứ hai trong chốc lát.
Sau đó lặng lẽ xóa đoạn tin đang nhắn dở, đơn giản đáp lại một chữ "Được."
Ảnh đế vẫn vậy, ngắn gọn lưu loát, một từ duy nhất, đầy đủ chấm phẩy.
Giang Dĩ Trạch khẽ mỉm cười, gửi thêm tin thứ 3.
Giang Dĩ Trạch: [Vậy chúng ta hẹn nhau ở cửa phòng khám thú y nhé.]
Đường Cảnh Đồng xem xong liền nhắn tin cho Đặng Dĩnh Giai nói mình có việc đột xuất, xin phép vắng mặt buổi liên hoan.
Xong xuôi, ảnh đế mở cửa lên xe, thẳng một đường lái tới phòng khám thú y.
Sở dĩ Đường Cảnh Đồng không muốn tham gia bữa tiệc của Đặng Dĩnh Giai là vì anh đã lên kế hoạch cho buổi tối hôm nay.
Bữa trưa ăn ở ngoài không thể xem livestream của Giang Dĩ Trạch, tuy rằng món ăn của tiệm cơm chay rất phong phú nhưng ảnh đế hầu như không động đũa, chỉ gắp qua loa vài miếng lấy lệ.
Vừa vặn tiểu thiếu gia rủ anh đi đón cún cưng sau đó thuận đường về nhà cậu ăn tối, dạ dày của ảnh đế lúc này bắt đầu réo inh ỏi.
Đường Cảnh Đồng có chút chờ mong, không biết tối nay sẽ được thưởng thức mỹ vị gì đây.
edit bihyuner.
beta jinhua259
Anh rời khỏi phim trường sớm hơn Giang Dĩ Trạch, lúc đỗ xe trước cửa phòng khám thú y, anh không nhìn thấy xe của tiểu thiếu gia nên quyết định vào thăm cún con trước.
Lúc này bên trong phòng khám chỉ có lác đác vài người, nữ bác sỹ quen thuộc đang tư vấn cho một khách hàng nuôi mèo, Đường Cảnh Đồng nhìn thoáng qua sau đó tự giác đi tới cái l*иg sắt của cún con bị bỏ rơi.
Dáng vẻ cún con đã khác hẳn lúc mới được nhặt về, vô cùng phấn khích mừng rỡ, cặp mắt đen láy to tròn, thấy người đến gần là nó lập tức ghé sát vào song sắt, dùng ánh mắt long lanh nhìn lên, vẫy đuôi rối rít, trong cổ họng phát ra vài tiếng ư ử làm nũng..
Đường Cảnh Đồng đứng bên cạnh nhìn nó một lúc, nhóc con này quá mức đáng yêu, trách không được cậu nhóc kia u mê đến vậy.
Cách đó không xa, bác sỹ thú y đã xong việc vội ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông cao to bên l*иg sắt, một người một chó chăm chú nhìn nhau.
Cô nhận ra đây là người thường đi cùng Giang Dĩ Trạch, trong lòng cảm thấy quái lạ.
Vì sao người này lúc nào cũng đeo khẩu trang đội mũ kín mít, dường như anh ta đang lẩn trốn điều gì đó?
Nhưng mà dù sao đây cũng là quyền riêng tư của khách hàng, cô đương nhiên sẽ không nhiều chuyện.
Mà nữ bác sỹ càng thêm đinh ninh suy đoán trước kia của mình là đúng.
Nếu hai người này là bạn bè bình thường thì đâu cần mỗi lần tới đây đều phải đi cùng nhau, vậy cũng quá thân mật rồi.
Tuy rằng hôm nay chỉ đến có một, nhưng người mà cô liên lạc là Giang Dĩ Trạch, cho nên chắc chắn quan hệ của bọn họ rất không bình thường.
"Chào anh, xin hỏi anh đến đón em cún thay cho Giang tiên sinh phải không ạ?"
Bác sỹ thú y đứng một bên hỏi.
Đường Cảnh Đồng đang ngẩn người bên l*иg chó, nghe hỏi mới giật mình quay lại, thấy nữ bác sỹ đã đứng bên cạnh mình từ bao giờ.
Anh hơi sửng sốt, lập tức trả lời: "Không phải, bọn tôi hẹn nhau cùng đón cún con, cậu ấy đến sau."
Đón cún cũng phải đi cùng nhau, chậc chậc, bạn bè bình thường mà quấn quýt ghê.
Bác sỹ thú y mỉm cười, tỏ vẻ đã hiểu.
Đúng lúc Giang Dĩ Trạch xuất hiện.
Cậu đẩy cửa bước vào, thấy Đường Cảnh Đồng đã có mặt bên trong liền lên tiếng: "Tiền bối, anh đến sớm vậy?" vừa nói vừa rảo bước đi tới.
"Ừm." Đường Cảnh Đồng gật đầu không nói thêm gì, trước sau như một trầm mặc kiệm lời.
Tiền bối? Nữ bác sỹ nghe danh xưng này liền giật giật đuôi mắt, nụ cười trên mặt càng thêm tế nhị, vừa nghe đã biết ai công ai thụ, trong lòng cô có chút phấn khích.
Giang Dĩ Trạch không còn lạ gì cách nói chuyện ngắn gọn của Đường Cảnh Đồng, cậu cười cười sau đó nhìn sang bác sỹ thú y.
"Bác sỹ, có điều gì cần chú ý khi nuôi chó không?"
Hai người bọn họ ngồi xuống bàn tư vấn, bác sỹ thú y tận tình cho lời khuyên và giải đáp các thắc mắc của người mới nuôi thú cưng.
Cả hai chăm chú lắng nghe sau đó mới mang cún con ra về.
Ra khỏi cửa phòng khám, Đường Cảnh Đồng xách cái l*иg sắt, bên trong là chú chó nhỏ có bộ lông trắng muốt.
Giang Dĩ Trạch nhìn qua, đưa tay muốn tiếp lấy cái l*иg ý định để lên xe mình.
"Không sao, để tôi chở nó."
Đường Cảnh Đồng lắc đầu, tự xách l*иg sắt về xe.
Xem ra ảnh đế cũng là người thích chó ha, Giang Dĩ Trạch nhìn bóng lưng người kia thầm nghĩ.
Đột nhiên cậu nhớ ra việc gì, vội nhanh chân đuổi theo.
"Tiền bối!" Giang Dĩ Trạch gọi người dừng lại.
Đường Cảnh Đồng quay đầu nghi vấn nhìn cậu một cái.
"Hửm?"
"Mật mã cửa nhà là 940811, anh mang cún con về trước, tôi tạt vào siêu thị mua ít thức ăn, trong nhà không có nhiều nguyên liệu lắm."
"Được."
Đường Cảnh Đồng gật đầu, trong lòng chậm rãi phân tích dãy số kia.
Nếu anh đoán không lầm, bốn số phía sau là sinh nhật của Giang Dĩ Trạch, ngày 11 tháng 8, ảnh đế rất quen thuộc với dãy số này bởi đó cũng là ngày sinh của anh, con số 94 phía trước chính là năm sinh của bọn họ, cho nên có thể nói, dãy số mật mã này của Giang Dĩ Trạch cũng vô cùng có ý nghĩa đối với anh.
Đường Cảnh Đồng lên xe, đặt l*иg chó bên ghế phó lái, khởi động xe sau đó đột nhiên nhận ra một điều.
Anh nhớ rõ buổi sáng hôm trước Hoắc Dương phải bấm chuông cửa gọi Giang Dĩ Trạch, nếu anh ta biết mật mã đương nhiên có thể tùy tiện ra vào, sẽ không cần phải đứng ngoài đợi.
Giang Dĩ Trạch vậy mà lại không hề đề phòng mình, cứ vậy đọc mật mã nhà cho mình – một người mà cậu ấy mới quen biết chưa được bao lâu, còn người bạn thân từ bé của cậu ấy lại không được hưởng đặc quyền này.
Chứng tỏ cậu ấy coi mình là người đặc biệt sao?
Tiểu thiếu gia bên này thì chẳng may mảy suy nghĩ, cậu đang lắc lư đẩy xe tiến vào siêu thị, một lần nữa gặp lại dì bán hàng bên quầy gia vị.
Bởi vì cậu thường xuyên tới đây cho nên 2 người đã quen mặt, mỗi lần gặp nhau đều là dì bán hàng niềm nở chào hỏi.
Dì tên Hoàng Mẫn Trân, có một cô con gái tên Trần Tuyết Nhi hiện đang học đại học, nhưng cô gái Tuyết Nhi kia lúc nào cũng ôm thái độ thù địch đối với cậu.
Sau đó Giang Dĩ Trạch hỏi thăm dì Hoàng mới biết được lí do, hóa ra Tuyết Nhi là fan của ảnh đế Đường, bởi vậy cô ấy anti Giang Dĩ Trạch.
Tiểu thiếu gia không hề tức giận, cậu biết những gì cư dân mạng đồn thổi bao lâu nay, dù sao bọn họ cũng cho rằng hai người mâu thuẫn sâu sắc, Trần Tuyết Nhi vì bảo vệ idol nhà mình mà quay sang anti đối thủ là điều hết sức bình thường.
Trùng hợp hôm nay Giang Dĩ Trạch vừa hàn huyên với dì Hoàng vài câu đã phát hiện Trần Tuyết Nhi đứng cách đó không xa đang lườm lườm nhìn sang bên này.
Cậu chỉ cười nhẹ, chào tạm biệt dì Hoàng sau đó đẩy xe sang quầy hàng khác.
Vừa chọn thức ăn, Giang Dĩ Trạch vừa nghĩ tới một chuyện thú vị.
Nếu mấy em gái fan của Đường Cảnh Đồng biết được hôm nay cậu mời ảnh đế tới nhà ăn cơm, hiện tại đi siêu thị chính là để chọn nguyên liệu phục vụ idol của bọn họ, không biết trong lòng các em ấy sẽ có tư vị gì.
Nghĩ đến đây Giang Dĩ Trạch không khỏi cúi đầu cười tủm tỉm, tiếp tục lên thực đơn cho bữa tối.
Mời Đường Cảnh Đồng về nhà dùng bữa tất nhiên không thể nấu 2 món qua loa như buổi trưa, ít nhất cũng phải thịnh soạn như lần trước, bốn món một canh.
*ngày nào cũng rủ nhau về nhà nấu 4 5 món thì chỉ khổ editor với beta thôi ( ಥ_ಥ)
Giang Dĩ Trạch mua một túi nguyên liệu lớn, vừa lái xe về đến cổng đã thấy biệt thự nhà mình đèn đuốc sáng trưng, cậu biết Đường Cảnh Đồng đã vào nhà trước rồi.
Tự xách đồ vào nhà, Giang Dĩ Trạch nhìn thấy trên sofa giữa phòng khách là Đường Cảnh Đồng đang ôm cún con trong lòng, thấy chủ nhà đã về lập tức nghiêng đầu nhìn cậu.
Giang Dĩ Trạch không biết vì sao, lại cảm thấy tư thế Đường Cảnh Đồng ôm chó con cứ như đang ẵm trẻ nhỏ, có chút đáng yêu quá mức cho phép.
Cậu khệ nệ đặt túi thực phẩm lên quầy để giày, cúi đầu đổi dép đi trong nhà.
Đường Cảnh Đồng thả cún con xuống đất, nó cuống quýt chạy ra cửa cọ cọ lên chân tiểu thiếu gia.
Giang Dĩ Trạch vừa thay dép vừa xoa đầu chó con rồi mang đồ ăn vào bếp, bảo Đường Cảnh Đồng tiếp tục ngồi chơi với chó nhỏ ngoài phòng khách, chờ mình nấu cơm.
Buổi trưa đã ăn cá hầm, buổi tối có thể nấu một bát canh cá thơm thơm nồng nồng.
Bốn món ăn còn lại bao gồm: gà sốt cay, thịt kho tàu, tôm nõn xào súp lơ và nộm dưa chuột.
Gà sốt cay hương vị nồng đậm, rất thích hợp ăn với cơm trắng.
Thịt kho tàu mặn mặn ngọt ngọt, cắn một miếng liền tan trong miệng, béo ngậy mà không ngấy.
Tôm nõn xào súp lơ, thanh đạm nhẹ nhàng dễ tiêu hóa.
Cuối cùng là một đĩa nộm dưa chuột trộn tỏi băm, giòn giòn vui miệng, vừa vặn ăn kèm với các món mặn giúp trung hòa vị giác.
Bữa tối hôm nay sẽ là một bữa ăn thịnh soạn!.