Chương 24: Tiểu Thiếu Gia Đấm Tay Xuống Đất

Lời editor: Hôm nay lên sớm 2 chương, còn 3 chương beta đi chơi chưa về, bao giờ beta về làm nốt thì đăng nhé ╮(╯▽╰)╭

- --

$$$ Thượng Thiện Nhược Thủy đã tặng cho Giang Dĩ Trạch mỹ nữ váy xanh x 10~ $$$

Một nickname quen thuộc rơi vào tầm mắt Giang Dĩ Trạch, đêm qua cậu đã xác nhận với Hoắc Dương, tài khoản tên Thượng Thiện Nhược Thủy này không phải thủy quân anh ta mua, có lẽ chỉ là người qua đường mà thôi...!Cái thế giới này, đến khán giả xem livestream nấu ăn cũng là đại gia sao???

- *gào rú*, lại là vị huynh đệ ngày hôm qua! Giàu vãi chưởng, cứ thế vung tiền mua một phát mười mỹ nữ váy xanh luôn!

- Ôi cha mẹ ơi, đây là fan đại gia sao, chi tiền mạnh tay ghê...!

- Không phải nên nói là, chủ phòng lại dùng nick clone tự sướиɠ sao?

- Mù à??? Chủ phòng đang phát trực tiếp, phân thân ra để mua vật phẩm tặng mình à???

- Hahaha, người ta là tiểu thiếu gia cao cao tại thượng mà, cần gì tự động tay!

- Hahaha, mùi giấm chua của lầu trên bốc xuyên qua cả màn hình luôn...!

...!

Phòng livestream của Giang Dĩ Trạch lại một lần nữa bùng nổ comment, cậu vẫn không may mảy để ý, trước khi trở thành streamer nấu ăn cậu vốn đã là một nhân vật gây nhiều tranh cãi, hiện tại lại càng thu hút sự chú ý của cư dân mạng.

Mạng xã hội là con dao hai lưỡi, bạn vĩnh viễn không thể biết người đang múa phím là người có nhân cách ra sao.

Giang Dĩ Trạch ăn xong bữa trưa bèn tạm biệt khán giả rồi tắt app, sau đó quay sang dặn dò một câu với Lâm Tiểu Lộ vẫn đang cố chan canh cá ăn thêm bát cơm nữa, nói cậu ta nhớ dọn dẹp sạch sẽ.

Cậu mở tủ lạnh cầm theo hai quả quýt chuẩn bị đến phim trường.

"Sao lại đến sớm vậy? Cứ nghỉ ngơi thêm một lúc đi, chờ người bên tổ đạo cụ đến rồi mới bắt đầu."

Trương Quyển không ăn cơm hộp, hắn ta vừa cùng biên kịch và phó đạo diễn sang nhà hàng đối diện dùng bữa, vừa trở về liền thấy Giang Dĩ Trạch đã ngoan ngoãn ngồi trên ghế dựa đọc kịch bản.

Ngài đạo diễn không khỏi ngạc nhiên, thân thiện lên tiếng hỏi han tiểu thiếu gia.

Hai ngày nay ấn tượng của hắn ta đối với Giang Dĩ Trạch đã thay đổi rất nhiều, dù sao thì, hễ là nghệ sỹ biết điều không gây phiền phức, hắn ta đều hài lòng.

Trương Quyển cúi đầu nói chuyện với Giang Dĩ Trạch vừa vặn nhìn thấy hai quả quýt trong tay cậu, hắn ta có chút thèm.

Bữa trưa hôm nay ăn nhiều đồ dầu mỡ, hiện giờ có quýt tráng miệng thì còn gì bằng.

Đạo diễn Trương cố tình nhìn chằm chằm quả quýt căng mọng trong tay Giang Dĩ Trạch, ấy vậy mà tiểu thiếu gia chẳng hề chú ý đến ánh mắt của hắn.

Cậu chỉ gật đầu khách khí đáp lời, thấy Đường Cảnh Đồng vừa xuất hiện ở cửa liền đứng dậy lướt đi như một cơn gió, bỏ lại ngài đạo diễn đang ngẩn ngơ.

Người trẻ tuổi ấy mà, đúng là không hiểu nhân tình thế thái.

Trương Quyển nhìn người đi rồi mới thầm thở dài, hắn ho khan một tiếng sau đó cũng rời đi.

Một số nhân viên hậu cần và đạo cụ đã có mặt chuẩn bị bối cảnh cho cảnh quay buổi chiều.

Giang Dĩ Trạch cầm hai quả quýt, một quả dành cho mình, quả còn lại đương nhiên muốn đưa cho ảnh đế.

"Đường tiền bối, anh ăn quýt nhé?"

edit bihyuner.

beta jinhua259

Đường Cảnh Đồng đang lật xem kịch bản trong tay, nghe vậy ngẩng đầu nhìn quả quýt đang chìa ra trước mặt mình.

Quýt này trong mớ hoa quả mà tối hôm qua anh tự chọn mua trong siêu thị, sau đó tặng cho Giang Dĩ Trạch làm quà đáp lễ, không ngờ hôm nay tiểu thiếu gia lại mang tới đây tặng lại mình.

"Anh biết không, hôm qua mẹ tôi cũng mua rất nhiều hoa quả, tủ lạnh chật ních rồi, muốn chia cho anh một ít! Dù sao cũng là anh chọn mà." Giang Dĩ Trạch cười nói.

Mà động tác mời quýt này của cậu lọt vào mắt những người xung quanh khiến cho ai nấy đều ngây người, bao gồm cả đạo diễn Trương đứng cách đó không xa.

Trương Quyển nhìn quả quýt mà mình ao ước đang được Giang Dĩ Trạch đưa cho Đường Cảnh Đồng, hắn ta hóa đá, đột nhiên không hiểu đây là tình huống gì.

Còn tất cả những nhân viên đã từng chứng kiến cảnh Giang Dĩ Trạch và Đường Cảnh Đồng gây gổ, hiện giờ bọn họ trợn mắt há miệng, không phải hai người kia khắc nhau như nước với lửa sao?.

Xin hãy đọc truyện tại # TrùmTruyệ n.O RG #

Trước kia bọn họ cãi cọ thường xuyên, có lần suýt lao vào đánh nhau, bây giờ tiểu thiếu gia lại mang quýt tới mời ảnh đế, uống nhầm thuốc hả? Hay là, Giang Dĩ Trạch có âm mưu gì đó?

Nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy bất thường, một đám người đứng quanh không kìm chế được trong lòng bắt đầu nảy sinh ác ý, quả quýt này chắc là bị thối rồi, hoặc là Giang Dĩ Trạch đã nhét thuốc xổ vào quýt để trả thù Đường Cảnh Đồng.

Đương lúc mọi người thấp thỏm hy vọng Đường Cảnh Đồng không nhận quả quýt kia,ảnh đế thản nhiên thả kịch bản xuống đùi, chìa tay nhận quả quýt mà Giang Dĩ Trạch đưa tới.

"Cảm ơn."

Anh nở một nụ cười mơ hồ, tuy rằng không rõ ràng nhưng vừa nhìn là biết tâm tình ảnh đế đang rất tốt.

Giang Dĩ Trạch đưa quýt xong mới trở về chỗ ngồi, hai người không hẹn mà đồng thời cúi đầu bóc quýt, cả hai quả quýt đều rất to, bằng nắm tay người lớn, tươi ngon mọng nước.

Sau khi bóc vỏ, Giang Dĩ Trạch theo thói quen ngồi đếm múi, tổng cộng 11 múi quýt, đây là con số may mắn của cậu, Giang Dĩ Trạch rất hài lòng.

Cậu chậm rãi thưởng thức từng múi quýt, quýt ngọt và nhiều nước, hơi có vị chua nhẹ, rất ngon!

Đúng là hoa quả do chính tay ảnh đế chọn, quá đỉnh, Giang Dĩ Trạch thầm nghĩ.

Mà bên này, Đường Cảnh Đồng cũng đang ăn quýt, anh có cảm giác quả quýt hôm nay ngọt hơn so với bình thường, trong lòng có chút kỳ quái, ảnh đế ngẩng đầu liếc mắt nhìn ai đó.

Tuy rằng lúc trưa anh không được ăn cơm Giang Dĩ Trạch nấu, nhưng lại được tiểu thiếu gia tặng một quả quýt rất ngọt.

Quýt là do mình chọn, nhưng nhận từ tay Giang Dĩ Trạch lại là một cảm giác khác.

Buổi chiều hai người có một cảnh quay quan trọng, Mục Hòe tìm thấy đầu người trong thùng rác, cái đầu bê bết máu tươi, khuôn mặt nạn nhân đã biến dạng không rõ ngũ quan.

*ở trên đang ăn quýt ở dưới cho cái đầu bê bết máu! Chịuuuu đấy...!

Giang Dĩ Trạch lúc đọc kịch bản cảm thấy phân cảnh này quá kinh dị, kỳ thực cái đầu này chỉ là đạo cụ của đoàn phim được chế tác rất chân thật, từ xa nhìn vào đúng là khá khủng bố, lúc tới gần quan sát lại thấy hơi buồn cười.

Phân cảnh này, Giang Dĩ Trạch và Đường Cảnh Đồng đã luyện tập đối diễn từ buổi tối hôm trước, ngay khi đạo diễn hô "Action", hai người bọn họ liếc mắt nhìn nhau một cái, lập tức nhập vai.

Đây là cảnh quay khá nặng đô đối với Giang Dĩ Trạch, nạn nhân thứ 8 là một người bạn của nhân vật Mục Hòe, khi viên cảnh sát phát hiện ra cái đầu người, cậu ta nhìn kỹ trên trán có một vết sẹo đặc thù ngay lập tức nhận ra người này là ai, nhất thời cảm xúc trở nên hỗn loạn.

Giang Dĩ Trạch nhớ lại lời phân tích của Đường Cảnh Đồng tối qua, chậm rãi nhập tâm vào nhân vật Mục Hòe, tưởng tượng đến tình huống một người bạn của mình bị sát hại dã man, chặt đầu phân thây, chết không nhắm mắt.

Một khắc đó, ngoài cảm giác thương tâm nặng lòng, nhiều hơn cả là một loại kích động phẫn nộ, hận không thể đem hung thủ ra băm vằm xé xác.

Giang Dĩ Trạch ngồi thụp xuống đất, đôi mắt ngập nước, khuôn mặt thống khổ xen chút dữ tợn, hàm răng nghiến chặt run rẩy, hai bàn tay nắm thành quyền.

Tiếp theo cậu dộng một đấm xuống mặt đất, ngửa đầu phát ra tiếng rống tê tâm liệt phế.

Máy quạy chậm rãi lùi ra xa, phân cảnh này kết thúc, Trương Quyển vô cùng hài lòng hô "Qua", phấn khởi khen ngợi Giang Dĩ Trạch.

Vừa rồi tiểu thiếu gia thực sự diễn rất đạt!

Cảnh quay này đặc tả nội tâm nên rất khó diễn, cho dù là diễn viên gạo cội cũng chưa chắc có thể biểu đạt cảm xúc hài hòa như vậy.

Đạo diễn vốn nghĩ lần này Giang Dĩ Trạch sẽ phải NG vài lần, không ngờ một lần liền qua.

Chỉ có điều, trong kịch bản vốn không có động tác đấm mặt đất, rõ ràng là Giang Dĩ Trạch đã tự động diễn theo bản năng, vậy mà đạt được hiệu quả ngoài mong đợi.

Giang Dĩ Trạch xuýt xoa nắn bóp bàn tay vừa đấm đất của mình, cười khổ không thôi.

Vừa rồi cậu quá nhập tâm, cú đấm ấy là hành động bột phát cho nên cậu không hề kiềm chế lực tay, hiện tại mới cảm thấy tê rần..