Đến khi tỉnh dậy đã là 1 giờ chiều, trong lúc đó có người giúp việc đến gõ cửa, Tống Tầm Nam ngủ mê mệt, không dậy mở cửa.
Cậu cầm điện thoại đã sạc đầy pin.
Điện thoại đã được chuyển sang chế độ im lặng, nếu không cậu đừng hòng ngủ được.
Tống Tầm Nam nhìn thấy thông báo tin nhắn tăng chóng mặt, lần này cậu không xóa sạch một lượt mà lướt qua xem sơ.
Ngoài những cậu ấm cô chiêu đến xem náo nhiệt ra, chẳng mấy ai quan tâm đến cậu.
Có lẽ quãng đời trước của Tống Tầm Nam thật sự rất thất bại, cậu sinh ra ngậm thìa vàng, được mọi người săn đón, sống cuộc đời phóng khoáng, không bao giờ thiếu bạn bè, chỉ cần vẫy tay một cái là có người bu lại như chó ngửi thấy mùi.
Tống Tầm Nam thực sự cho rằng mình không thiếu bạn, cho đến khi thân phận thiếu gia giả của cậu bị bại lộ.
Những người đó đến vì lợi ích, lợi ích tan đi thì họ cũng rời đi, thậm chí còn có những kẻ không có nhân phẩm cười nhạo, dẫm đạp cậu xuống bùn, còn chửi rủa cậu chẳng là cái thá gì.
Tống Tầm Nam không được nhà họ Tống che chở tất nhiên chẳng là cái thá gì, nhưng cái khí ngạo của cậu vẫn còn đó, những kẻ chế nhạo cậu hôm đó, kẻ nào cũng bị cậu đánh vỡ đầu rồi nhập viện.
Cái kiểu tàn bạo liều lĩnh đó khiến những thiếu gia khϊếp sợ, không dám động đến cậu nữa.
Tống Tầm Nam thấy Hoắc Nhị nhắn tin chất vấn cậu có ý gì, gửi liên tục mấy chục tin, giọng điệu càng lúc càng không hay.
Tống Tầm Nam trực tiếp chặn y.
Còn một số tin nhắn từ trường học, giáo viên chủ nhiệm liên hệ với cậu, bảo cậu có thời gian thì đến văn phòng một chuyến.
Tống Tầm Nam trả lời một chữ: Được.
Một nhóm chat khác liên tục được đẩy lên, nhóm được cài đặt chế độ "Không làm phiền".
Tống Tầm Nam nhìn chằm chằm vào nhóm chat 5 người rất lâu, cuối cùng khóa điện thoại.
Sau khi thu dọn bản thân, cậu ra khỏi phòng ngủ.
Lúc này, biệt thự nhà họ Tống im ắng.
Có lẽ nghe thấy tiếng bước chân ngoài hành lang, cửa phòng ngủ của Tống Khê mở ra, hắn đương nhiên không vào căn phòng kia, mà chọn một phòng khác, lúc này đứng đó nhìn Tống Tầm Nam, đợi Tống Tầm Nam đi qua thì chặn lại.
"Anh trai, chiếm phòng của anh, thật ngại quá."
Tống Tầm Nam không biết hắn lại muốn làm gì, nhưng vẫn tự nhiên đáp lại lời xin lỗi của Tống Khê: "Không sao, tha thứ cho cậu."
Cậu như nhớ ra điều gì, quay đầu lại cười với Tống Khê đang trưng vẻ mặt không hiểu, đôi mắt đẹp như tranh vẽ lại có chút dịu dàng, giọng nói lạnh lẽo pha lẫn chút khàn khàn khi vừa thức dậy, khí chất thanh tao, bình thản như vậy khiến Tống Khê trong thoáng chốc nghi ngờ mình nghe nhầm.
Tống Tầm Nam nói: "Dù sao cậu cũng chỉ thích nhặt mấy cái đồ thừa của người khác, phải không?"
Tống Khê sững sờ: "Anh nói gì vậy?"
Tống Tầm Nam vẫn mang nụ cười trong mắt, độ cong khóe miệng như đang chế giễu: "Cậu còn trẻ mà đã bị điếc rồi?"
"Anh! Anh ba, anh có ý gì..." Tống Khê lớn tiếng hét lên, rồi ý thức được điều gì đó lại hạ thấp giọng xuống, nắm chặt khung cửa, siết đến nỗi mấy đầu ngón tay trắng bệch.
Tống Tầm Nam không nói gì nữa, trực tiếp đi xuống tầng một, ra khỏi cửa.
Tống Khê nhìn bóng lưng cậu rời đi, cắn chặt môi dưới, nếm được chút vị tanh của máu mới buông lỏng.
“Thiếu gia định ra ngoài?” là giọng của chú Tôn.
Tống Tầm Nam gật đầu, nói với người đàn ông già đã nhìn mình lớn lên: "Chú Tôn, chú biết những gì mình nói sáng nay có ý nghĩa gì không?"
Ông ấy nói đỡ cho cậu, tức là đang đắc tội với Tống Khê.
Chú Tôn chỉ cười, khóe mắt có nếp nhăn sâu: "Tôi chỉ nói đúng sự thật thôi."
Tống Tầm Nam im lặng một lúc: "Lần sau đừng nói nữa, tôi có thể tự xử lý."
Cậu nhớ ra kiếp trước sau khi Tống Khê chuyển đến được hai năm thì chú Tôn bị phát hiện ung thư, được người nhà đưa về chăm sóc, sau đó mất liên lạc, không biết có qua khỏi hay không.
"Nhớ mấy ngày này đi khám sức khoẻ tổng quát, chú Tôn dù bận rộn cũng phải chú ý sức khoẻ." Cậu nói.
Chú Tôn đáp lời, ông nhìn Tống Tầm Nam đi lấy áo khoác, nói: "Nhưng mà tam thiếu gia, trước đây cậu hoàn toàn không cần phải học cách đối phó với người khác."
Tống Tầm Nam dừng lại, mặc áo khoác: "Đi đây."
===
Tống Tầm Nam không biết tại sao mình lại đến đây.
Đây là nơi cha mẹ ruột của cậu ở, kiếp trước dò hỏi từ miệng Tống Khê. Trường học của cậu cách đây không xa, nhưng cậu chưa từng đến một lần nào.
Nói đến Tống Tầm Nam, bản thân cậu cũng không phải dạng gì tốt, kiếp trước cậu toàn tâm toàn ý muốn khiến nhà họ Tống công nhận mình, nhưng lại không thèm đến thăm cha mẹ ruột một lần nào. Giả vờ như không nhìn thấy mình, coi bản thân vẫn là con cái nhà họ Tống, là em trai được anh cả cưng chiều nhất.
Hành vi như vậy của bản thân, chẳng trách bị kẻ có tâm gán cho cái mác sói mắt trắng leo cao bám quyền quý.
Tống Tầm Nam xuống xe buýt, nhìn toà nhà trước mặt bật cười.
Đáng đời.
Cậu tự mắng mình.
Kiếp trước cậu là một cuốn sổ nợ rách rưới, sổ sách lộn xộn, chỉ có thể nhớ rõ ràng hai ba chuyện.
Nghe Tống Khê nói, cha mẹ cậu là giáo sư đại học B, hai người qua đời vì tai nạn xe cách đây vài tháng, để lại cho cậu một căn nhà.
Nơi đây gần khu đại học, trên đường có thể nhìn thấy bóng dáng sinh viên, trên tường ngõ hẻm còn có hình vẽ graffiti, ven đường là những quán ăn nhỏ lác đác vài ba người, quầy bánh thịt hun khói xèo xèo trên chảo, mùi khói lửa nồng nặc.
Hoàn toàn khác biệt với khu biệt thự ngoại ô nơi nhà họ Tống ở.
Chìa khoá vẫn ở trong tay Tống Khê, Tống Tầm Nam không có, cậu đến đây chỉ là muốn nhìn xem nơi cha mẹ mình sinh sống. Cậu đi dạo vô định, càng đi vào trong càng vắng vẻ. Nhìn thấy bên cạnh có quầy bánh bao sắp dọn hàng mới nhớ ra vẫn chưa ăn trưa, cậu gọi hai cái bánh bao thịt kho tàu đứng bên đường ăn thong thả.