Chương 4: Mặt dày ở lại nhà côn đồ trong làng không chịu đi

Lên mười mấy tuổi, Lâm Thiết Đoạt đã ra ngoài xã hội, mọi người đều không biết hắn đi đâu, nhưng biết hắn kiếm được rất nhiều tiền.

Ba năm trước, Lâm Thiết Đoạt còn được đăng lên báo, nghe nói có liên quan tới đập đoàn lớn nào đó, còn là tiền án tài chính, liên quan tới rất nhiều người, trên báo nói mơ hồ không rõ sự thật.

Người trong thôn chỉ biết là Lâm Thiết Đoạt bị công an bắt đi tù.

Chuyện đó gây xôn xao dư luận rất lớn, ai người Lâm Thiết Đoạt ngồi tù 2 năm thì ra tù, mà sau khi ra tù lại về thôn ở, mà đã về thì không đi nữa.

Người trong thôn tại sao lại sợ hắn?

Rất nhiều người không phải vì cảm thấy tội lỗi.

Vì Lâm Thiết Đoạt bây giờ, một nắm đấm có thể đánh chết người.

Những chuyện vô ích này, Lâm Thiết Đoạt sẽ không nói với cậu.

Lâm Thiết Đoạt: “Cậu không buồn ngủ?”

Hà Nhượng không hỏi được điều mình muốn biết, cậu cũng không tiếp tục hỏi nữa.

Cậu cầm lấy điện thoại, vuốt vuốt màn hình, dần dần cậu nhắm mắt lại đi vào giấc mộng.

Hà Nhượng ngủ trong bất an, tỉnh giậy không tính là sớm vì trời đã sáng.

Cậu ngửi ngửi cơ thể mình, cậu cảm thấy mình bốc mùi vì hôm qua ngồi tàu, lại chen chúc trên xe buýt tới đây, cậu muốn tắm rửa.

Vừa ngửi xong, cậu phát hiện ra Lâm Thiết Đoạt đang nằm trên giường, nhìn chằm chằm cậu.

“...” Hà Nhượng nhìn hắn, suy nghĩ trong chốc lát, cảm thấy gọi bằng tên, gọi “Anh Thiết” “Anh Đoạt” đều không hay, nên gọi hắn bằng “Anh”.

Lâm Thiết Đoạt nhướn mày, nghĩ cậu thông minh.

Hà Nhượng xem như chuyện tối qua cậu đánh hắn chưa từng sảy ra, nói: “Anh, em muốn đi tắm.”

Lâm Thiết Đoạt gối lên cánh tay nhìn cậu, trả lời: “Bây giờ không thể tắm”.

Hà Nhượng: “….Tại sao?”

Hà Nhượng bước lên bậc thang bằng trúc, leo lên tầng trên của căn phòng, nhìn cái thùng màu đen đựng nước mà Lâm Thiết Đoạt nói.

Phải dùng ánh nắng mặt trời chiếu qua nước, nếu muốn tắm phỏi chờ tới chiều. (Có lẽ nước lạnh)

Cơn tức giận của Hà Nhượng lắng xuống, lại cảm thấy đói, hỏi Lâm Thiết Đoạt: “Nơi nào bán thức ăn hả anh?”

“Không có phiên chợ làm gì có ai bán.” Lâm Thiết Đoạt nói xong, đi ra ngoài cửa.

Hà Nhượng nhìn thấy hắn đi ra ngoài, lại nhìn góc sân nhà, nói: “Quả bí đao bên góc sân em vặt nha!”

Lâm Thiết Đoạt trực tiếp đi ra ngoài.

Hà Nhượng xem như hắn đồng ý, vặt quả bí đao trên góc tường, đi vào phòng bếp đang bốc khói.

Nồi bát chậu các thứ đều bẩn, vừa mở vung nồi, bên trong rỉ sét, còn có mạng nhện trong đó, muối đã đóng thành cục.

Dù sao thì cũng là sống ở nhà người khác, phải nhanh nhẹn một tí, miệng cũng phải ăn nói dễ nghe, để người ta không cảm thấy phiền.

Nhà của Hà Nhượng rất có tiền, tiền lương ba mẹ hơn 100 nghìn tệ, nhưng cậu cũng không tính là thiếu gia, không có ở biệt thự lớn, ở nhà có thuê giúp việc theo thời gian chứ không thuê người làm chuyên nghiệp

Hà Nhượng rửa hết bát đĩa nồi thau, đồ rất nhiều, cậu rửa đau cả tay.

Sau đó cậu muốn đi mua gia vị.

Cho dù cậu chưa từng tới nông thôn, thì cậu cũng từng xem một số truyện, biết là ở đây sẽ không có siêu thị, chắc sẽ có cửa hàng tạp hoá.

Cậu nhớ tối qua đi qua đây, hình như đi ngang qua một cửa hàng tạp hoá nhỏ.

Cậu vừa đi ra ngoài, nhìn thấy người trong thôn đang thì thầm gì đó, một bà cô hóng hớt còn trực tiếp lôi cậu lại hỏi: “Cậu với Châu Lạc bị ôm nhầm, ba mẹ thành phố không cần cậu nữa?”

Hà Nhượng giãy giụa rời đi.

Mấy người phía sau cười nói: “Ôi, thật đáng thương.”

Hà Nhượng đang định đi vào cửa hàng tạp hoá, thì nhìn thấy Lâm Thiết Đoạt đi vào từ hướng khác, trên tay còn cầm chiếc bánh nướng lớn.

Trong thôn có bán bánh, 1 tệ 3 cái, cũng có thể lấy bột mì đổi, nhà nhà không cần phải nấu.

Lâm Thiết Đoạt một tay đút bao, tay kia cầm bánh, nhìn Hà Nhượng: “Cậu tới đây mua đồ ăn vặt?”

Hà Nhượng nhìn chiếc bánh trên tay hắn, sau đó mới nhìn hắn nói: “Mua dầu, mua muối.”

“Mua dầu mua muối làm gì? Nấu ăn à?” Lâm Thiết Đoạt lại hỏi.

Hà Nhượng: “Ừ, nhà anh có quả bí đao mà, em muốn ăn bí đao xào, anh Thiết Đoạt có muốn ăn không?”

Lâm Thiết Đoạt nhìn Hà Nhượng, vốn định mua đồ ăn cay và dưa chua, sau đó đi vào cửa hàng tạp hoá.

Lâm Thiết Đoạt vừa đi vào, ông chủ rất sợ hắn.

Vì Lâm Thiết Đoạt hồi nhỏ, hắn cũng là một trong số đám con nít trêu chọc Lâm Thiết Đoạt, từ khi Lâm Thiết Đoạt trở về thôn, mỗi lần Lâm Thiết Đoạt tới quán, hắn đều sợ hết hồn.

Hà Nhượng còn nhìn thấy khi Lâm Thiết Đoạt vừa đi vào quán, có một nam thanh niên trực tiếp trốn vào trong nhà, chắc là con trai của ông chủ quán.

Hà Nhượng cảm thấy là lạ.

Đều là người cùng thôn, không chỉ vì Lâm Thiết Đoạt hung dữ nên sợ chứ?

Mỗi lần Lâm Thiết Đoạt tới đây mua thuốc mua cái gì đó, đều là Lâm Thiết Đoạt tự lấy, cho nên từ khi Lâm Thiết Đoạt đi vào, ông chủ đã đứng ở một góc xa.

Nhưng mà Lâm Thiết Đoạt không hiểu cái gì là dầu muối tương dấm, thấy ông chủ trốn ở góc xa, trực tiếp đập lên quầy, gói hắn tới.

Người đó vai run lên, chạy lại cười một cách khó coi.

Lâm Thiết Đoạt cầm thấy chiếc bánh lớn hỏi Hà Nhượng: “Mua dầu xong, còn muốn mua cái gì?”

Hà Nhượng thu hồi ánh mắt nhìn ông chủ, đi lên trước nói: “Dầu muối tương dấm, mì chính các thứ đều mua.”

Lâm Thiết Đoạt vừa nghe thấy, nghĩ trong lòng, tên nhóc này tính sau này ngày nào cũng nấu ăn à?

”ĐƯợc,” Lâm Thiết Đoạt lại gõ tủ kính bằng thuỷ tinh, lấy thêm bình lớn dầu lạc, tổng cộng hết hơn 100 tệ.

Ông chủ nói: “Đưa 100 tròn là được.”

Hà Nhượng đang định trả tiền, Lâm Thiết Đoạt nhìn thấy động tác lấy tiền ra của cậu, trực tiếp nói: “Ghi nợ.”

Hà Nhượng liền nói: “Em mang theo tiền.”

Lâm Thiết Đoạt đưa túi đồ cho Hà Nhượng, để Hà Nhượng xách.

Người khác mà ghi nợ, ông chủ sẽ không đồng ý, nhưng là người đó là Lâm Thiết Đoạt, đương nhiên là sẽ không có gì, ông chủ vỗi vã nịnh nọt nói: “Được.”

Lâm Thiết Đoạt xách bình dầu lạc, nói với Hà Nhượng: “Đi thôi!”

(dầu lạc là dầu ép bằng lạc, có lẽ là dầu thực vật, tui để luôn dầu lạc, hơi khó hỉu xíu ha.)

Dường như bị Lâm Thiết Đoạt đẩy, Hà Nhượng xách theo đồ đi về.

Ra bên ngoài, Hà Nhượng muốn nói cái gì đó, nhưng không muốn bị coi là nhiều chuyện, không có nói ra mà cúi đầu xuống buồn bã.

Lâm Thiết Đoạt nhìn cậu, nghĩ cậu còn muốn đối nhân xử thế trước mặt hắn hả.

“Cậu biết nấu ăn?” Lâm Thiết Đoạt hỏi cậu, hắn ngứa tay, dơ bàn tay cầm bánh vỗ gáy cậu.

Hà Nhượng không cam lòng nheo mày, ánh mắt ai oán nhìn hắn, xoa xoa chỗ hắn đυ.ng phải giống như chê hắn vậy, nói: “Em không những biết nấu ăn mà nấu ăn còn rất ngon nữa.”